Cô Vợ Nhỏ Đáng Thương Của Lăng Tổng Băng Lãnh

Chương 44: Chương 44




Đúng lúc Vương Tư Truy vừa mới từ bệnh viện trở về, lúc đi ngang qua phòng ăn ánh mắt anh ta lập tức xoẹt qua bóng lưng mảnh khảnh của Thẩm Dao.

Vương phu nhân tinh mắt thấy Vương Tư Truy, bà nhanh chóng rống giọng gọi anh ta.

_ Tiểu Truy, con về rồi đấy à mau lại đây ăn cơm cùng mọi người, hôm nay còn có mặt bạn gái của anh trai con nữa đấy

_ Con không đói mẹ và mọi người cứ ăn tự nhiên, con có hơi mệt xin phép về phòng trước

Dứt lời, Vương Tư Truy lạnh lùng quay ngoắt người đi thẳng một mạch về phòng, nhưng khi vào phòng không hiểu sao trong lòng anh ta lại cứ thấy bực bội vừa khó chịu làm sao.

Càng nghĩ đến gương mặt xán lạn của Thẩm Dao khi cười tươi với Vương Tư Hạo, trong lòng anh ta càng khó chịu gấp bội phần vừa có chút gì đó đau nhói ở nơi lòng ngực trái.

Khoảng nửa tiếng sau bữa ăn mới kết thúc, Vương phu nhân hứng khởi lần nữa kéo tay Thẩm Dao vào phòng khách ấn trái cây.

Thẩm Dao ban đầu có chút ngại ngùng nhưng cũng dần quen với cách đối xử tốt của bà ấy.

_ Dao Dao này, con và thằng Tư Hạo quen biết nhau như thế nào vậy ? bác thật sự rất tò mò, bởi từ trước đến nay thằng bé vốn không gần phụ nữ nhưng không ngờ lại bị con đánh gục

Bị Vương phu nhân hỏi với câu hỏi khó xử này thật khiến Thẩm Dao rơi vào hoàn cảnh rối rắm, không biết câu từ nào để phù hợp nói với bà hai tay cô khẽ bấu chặt vào nhau.

Đang trong lúc căng thẳng thì bất thình lình điện thoại của Vương phu nhân reo lên in ỏi, bà ấy nhất thời không vui khi đang nói chuyện với Thẩm Dao mà bị người khác làm phiền nhưng nhìn người gọi đến bà khẽ thả lỏng người ra.

Sau đó quay ngoắt sang Thẩm Dao rồi ân cần nói :

_ Dao Dao này, con ngồi đây đợi bác nhé bác phải đi nghe điện thoại với một người bạn

_ Dạ không sao đâu, bác cứ tự nhiên nghe điện thoại đi ạ

Vương phu nhân nhanh chóng nhấc mông đứng dậy, lúc này Thẩm Dao mới thầm thở phào nhẹ nhõm thật sự nói chuyện với Vương phu nhân quả thật cô có chút áp lực.

Vương Tư Hạo đã theo Vương lão gia đến thư phòng bàn công việc nên giờ đây chỉ mỗi mình cô, cảm thấy quá buồn chán tẻ nhạt nên Thẩm Dao bất ngờ đứng dậy và tiến thẳng vào sân vườn.

_ Wow, thật là yên tĩnh

Thẩm Dao đặt mông ngồi xuống xích đu khẽ ngửa mặt lên bầu trời rồi cảm thán một tiếng, bất giác tâm tình của cô khẽ trầm xuống ánh mắt chứa đựng nhiều điều thốn khổ vừa buồn tẻ.

Mí mắt Thẩm Dao khẽ rũ xuống, cô bất ngờ nở nụ cười nhạt trên môi.

Chỉ là cô cảm thấy mình giống như một vỏ bọc mất đi linh hồn.

Vương Tư Truy đứng trên thành ban công lầu ba nhìn xuống, nhưng trong đầu lại thấy phức tạp lại vừa cảm giác có gì đó thốn trong lòng khi nhìn vào bóng lưng đơn độc của Thẩm Dao.

Trái tim bất ngờ trở nên kích động, anh ta từ lâu từng nghĩ sẽ không có chuyện sẽ dao động với Thẩm Dao nhưng lúc này là cảm giác này là sao ?

Cảm nhận như có ai đó đang nhìn mình, theo quán tính mách bảo mà Thẩm Dao đã quay ngước nhìn lên trên nhưng kỳ lạ là không có một ai.



Ngồi được một lúc thì cô nàng cũng đứng dậy toan định rời đi thì bất ngờ chạm mặt Vương Tư Truy, bước chân của Thẩm Dao nhanh chóng khựng lại.

Hai người cứ như thế mà nhìn nhau đến hồi lâu không một ai lên tiếng, không nhịn được sự im lặng và sự ngượng nghịu nên Thẩm Dao đành lên tiếng.

_ Nếu anh có chuyện gì muốn nói thì cứ nói, nếu không có thì tôi xin phép rời đi trước

Nhưng Vương Tư Truy lại im lặng ánh mắt vẫn nhìn cô chằm chằm, trong lòng Thẩm Dao có chút bất mãn với sự im lặng của anh ta.

Cô không nói không rằng mà nhấc chân định rời đi thật nhưng Vương Tư Truy lại túm lấy cổ tay cô, lạnh nhạt lên tiếng.

_ Tại sao em lại chấp nhận làm bạn gái của Tư Hạo

Khoé môi Thẩm Dao bất ngờ co giật lên :

_ Chuyện này là sự riêng tư tôi không thể nói cho anh biết được

_ Vậy sao ?

Vương Tư Truy buông thõng tay cô xuống, anh ta nhởn nhơ đưa hai tay đút vào trong túi quần.

_ Thẩm Dao, có phải trước kia vì tôi không chấp nhận tình cảm của em nên em mới quay sang người anh trai của tôi, nhưng tôi thấy tất cả điều này đều là dụng ý của em phải không ?

Dụng ý ư ? Thẩm Dao khi nghe chính miệng Vương Tư Truy thốt ra không chỉ khiến cô đau lòng mà còn khiến cho cô thêm căm phẫn.

Ý trong lời của anh ta quá rõ ràng, như nói lên Thẩm Dao cô vì không có được tình yêu của anh ta nên đã lợi dụng tình cảm của Vương Tư Hạo để trả đũa.

Vậy ra đối với Vương Tư Truy, cô chỉ là một người như vậy sao ? hai tay Thẩm Dao siết chặt lại, ánh mắt rực đỏ gầm lên.

_ Vương Tư Truy, anh đừng ngậm máu phun người thời gian qua quen biết với anh, con người tôi ra sao anh điều hiểu rõ hà cớ gì anh lại độc đoán với tôi như vậy ?

_ Tôi không độc đoán mà chỉ đang nói ra sự thật, em không hề có tình cảm với anh trai tôi chỉ có thể là lợi dụng

CHÁT.

Không thể chịu đựng được sự đả kích Thẩm Dao bất ngờ nghiến răng vung tay tát mạnh vào gương mặt điển trai của Vương Tư Truy.

Thoáng chốc cả hai người đều bất ngờ, nhìn vào gương mặt đỏ ửng của Vương Tư Truy trái tim cô chợt đau quặn thắt, cái tát vừa rồi không phải cô cố ý mà trong lòng bị đả kích nên nhất thời kích động.

Vương Tư Truy nhếch môi cười nhạt, anh ta khẽ đưa tay xoa nhẹ bên má bị cô tát vừa rồi.

_ Tát cũng đã tát rồi, Thẩm Dao ! em cũng nên chia tay với anh trai tôi đi

_ Không đời nào



Hai mắt cô mở lớn nhìn anh ta, mặc dù trong tim đã đau đớn nhưng cũng không vì lời nói của anh ta mà dao động, Thẩm Dao quật cường đáp lại.

Nhưng sự quật cường của cô đã thành công chọc Vương Tư Truy tức giận, anh ta khẽ nâng cằm cô lên rồi gằn từng tiếng.

_ Ha, mạnh miệng thật đấy ! không phải trước kia em luôn điên cuồng theo đuổi tôi hay sao ?

Thẩm Dao căm phẫn hất mạnh bàn tay đang nâng cằm cô ra, ánh mắt chứa đựng sự tuyệt vọng đối với Vương Tư Truy.

_ Đúng vậy, tôi đã từng theo đuổi một người vô tâm như anh một cách điên cuồng, nhưng đổi lại chẳng có gì cho bản thân

_ Tôi vô tâm ư ? em là có ý gì đây

_ Vương Tư Truy ! tôi đã từng không để tâm một, hai lần sự vô tâm của anh, thậm chí tôi có thể tha thứ cho vài lần anh tổn thương tôi, nhưng không có nghĩa là em phải dành cả đời mình để bỏ qua cho anh. Cho đến khi tôi ôm đủ tổn thương đủ thất vọng về anh, tôi mới từ bỏ thứ tình cảm không được đền đáp đó

Vương Tư Truy nghe từng câu từng chữ trong miệng Thẩm Dao phát ra, nhưng khi đến hai từ 'Từ bỏ' không hiểu trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu vừa tức giận.

Anh ta phừng phừng tức giận mà không kiềm được lý trí, đưa tay choàng sau gáy Thẩm Dao bất ngờ cúi xuống hôn mạnh bạo lên bờ môi căng mọng nước của cô.

Hai con mắt Thẩm Dao trợn tròn bất động, lúc sau cô mới hoàn hồn nhanh chóng phản kháng kịch liệt.

_ Umm...buông tôi ra..ưm...không

Trái với hành động phản kháng của cô ngược lại Vương Tư Truy càng hôn ngấu nghiến, không chỉ có như vậy mà anh ta còn đưa bàn tay thô ráp luồn vào trong áo cô.

_ Không..ưm...đừng làm vậy..

Không ngờ đến Vương Tư Truy lại xoa nắn cặp ngực căng tròn của cô, Thẩm Dao trong tuyệt vọng phản kháng nhưng lại không được gì.

Vương Tư Truy bất ngờ rời khỏi môi cô, tưởng chừng anh ta sẽ buông tha nhưng anh ta lại di chuyển xuống cổ trắng nõn của cô bắt đầu mút mát.

_ Vương Tư Truy...ưm...anh mau buông ra,...nếu không cả đời này tôi sẽ phải hận anh đấy

_ Em cứ việc

Vương Tư Truy lại nhởn nhơ đáp, vành mắt Thẩm Dao đã cay xè lúc sau nước mắt bắt đầu chảy xuống.

Cảm nhận được nước mắt nóng hổi của cô, lý trí của Vương Tư Truy mới bình tĩnh lại anh ta cuống cuồng buông ra.

_ Tôi...

_ Tột cùng của sự đau lòng không phải là giận hờn hay trách móc mà là sự ngoan cố của anh đấy, Vương Tư Truy !

Thật sự cô vẫn còn yêu Vương Tư Truy thì vẫn còn yêu, nhưng chẳng dám hi vọng nhiều.

Thẩm Dao chạy một mạch ra khỏi sân vườn, Vương phu nhân và Vương lão gia cùng Vương Tư Hạo đều sững người khi thấy Thẩm Dao trong quần áo sọc sệt và nước mắt đầm đìa nhưng đều bất ngờ nhất khi cô không nhìn lại mặt bọn họ mà cứ thục mạng chạy đi.