Những hành động và cả lời nói của Tiêu Lạc đều thu vào tầm mắt hổ phách của Lăng Bạch Ngôn, anh đứng lặng ở ngoài cửa nhìn vào.
Trợ lý Trầm Lăng đang đứng phía sau lưng anh mà không khỏi đổ mồ hôi lạnh, trên tay cậu ta vẫn đang cầm hộp cháo còn nóng hổi, cậu ta dè chừng lên tiếng.
_ Chủ tịch, hộp cháo này...
_ Vứt đi
Dứt lời, Lăng Bạch Ngôn rời mắt lạnh lùng xoay người lại thẳng thừng rời đi, trợ lý Trầm Lăng khẽ thở hắt ra rồi nhanh chóng chạy theo sau anh. Nhưng trong lúc đi, Lăng Bạch Ngôn vô tình đi ngang qua quản gia Ân và Lý Tiểu Phu đang đi ngược chiều lại anh.
Lý Tiểu Phu phát giác liền nhanh chóng quay lại nhìn thì chỉ thấy bóng lưng to lớn quen thuộc dần khuất đi, cô nàng khẽ nghiêng đầu khó hiểu mà lẩm bẩm.
_ Sao lại giống vậy ?
Tuy là lẩm bẩm trong miệng nhưng quản gia Ân đang đi bên cạnh vẫn nghe thấy, ông khẽ đanh giọng hỏi.
_ Cô nói giống ai cơ ?
_ Là Thiếu gia, ban nãy tôi thấy Thiếu gia đi xoẹt ngang chúng ta
Quản gia Ân khẽ nhíu mày dường như có vẻ không tin lời của cô nàng lắm, Lăng Bạch Ngôn sao cư nhiên lại đến bệnh viện ? nhưng có điều mà ông chắc chắn anh đến không phải để thăm Tiêu Lạc nên ông ấy nhanh chóng bác bỏ ngay.
_ Tiểu Phu, chắc là cô đã nhìn nhầm lẫn gì rồi, Thiếu gia làm sao có thể đến đây được chứ ? nếu là nói đến đây thăm Tiểu Lạc là đều không thể
_ Ò, bác nói cũng đúng
Nghe quản gia Ân nói rất có lý nên Lý Tiểu Phu gật đầu cho đúng, sau đó hai người không nói gì thêm cũng nhanh chóng đi.
Cạch.
_ Tiểu Lạc, tôi và bác Ân đã đến thăm em và bé Shin rồi đây
Mắt thấy chị Tiểu Phu và cả quản gia Ân đã đến trong lòng Tiêu Lạc càng vui hẳn, cô nhìn hai người họ rồi nở một nụ cười xán lạn.
_ Hai người đến rồi
_ Ừ, chà ! nào để tôi và bác Ân xem mặt bé Shin nào
Tiêu Lạc đang bế bổng bé Shin trong tay lại nghe Lý Tiểu Phu đề nghị muốn xem mặt bé Shin nên cô rất nhanh đưa cô bé trước mặt hai người họ.
Nhìn thấy khuôn mặt trắng hồng vừa bầu bĩnh của bé Shin khiến Lý Tiểu Phu nhìn một phát muốn cưng nựng cô bé ngay lập tức.
_ Trời ơi ! nhìn cưng không chịu nổi mất, tôi chỉ muốn cắn một ngụm thôi huhu
Cô nàng Lý Tiểu Phu không thể chịu đựng được đành đưa cưng nựng vào mặt bé Shin, Tiêu Lạc nhìn thấy hành động này chỉ khẽ cười trừ, cô nàng này không khác gì cô sau khi nhìn thấy bé Shin.
Quản gia Ân khi đã nhìn thấy mặt bé Shin ông bất ngờ không kìm lòng được mà nhanh chóng xoay lưng lại để không cho Tiêu Lạc thấy ông đang khóc.
Tiêu Lạc phát giác thấy bờ vai gầy đang run rẩy của quản gia Ân, cô có cảm giác đau lòng khẽ gọi ông ấy.
_ Bác Ân, bác không sao chứ ?
Quản gia Ân thoáng chốc giật thót người vội vàng lau khô nước mắt rồi mới xoay người lại nhìn Tiêu Lạc, nhưng vành mắt ông đã cay xè đủ để Tiêu Lạc biết ông đã khóc.
_ À..bác chỉ là đang xúc động thôi không sao đâu, nhìn thấy bé Shin và cô bình an như vậy tôi cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều
Tiêu Lạc nghe những lời quan tâm từ tận đáy lòng của quản gia Ân nên đã xúc động muốn bật khóc không khác gì ông ấy.
Song, Tiêu Lạc khẽ cúi xuống nhìn con gái đang thè lưỡi nhưng dường như đây là thói quen của cô bé nhỉ ? nhìn bé Shin với vẻ mặt núc na núc ních khiến ba con người tại đây đều phải ngất lịm.
Tiêu Lạc khẽ cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng vào trán con gái sau đó nhìn cô bé một cách âu yếm, bé Shin thoạt nhìn giống Lăng Bạch Ngôn một cách kỳ lạ cô càng nhìn càng thấy thật diệu kỳ.
_ Cảm ơn con đã sinh ra bình an nhé bé Shin con đã làm rất tốt rồi, yêu con !
Một lúc sau thì Vương Tư Truy khẽ đẩy cửa bước vào trông thấy quản gia Ân và Lý Tiểu Phu nên anh ta thoáng chốc ngạc nhiên nhưng nhanh chóng tiến lại chỗ Tiêu Lạc.
Nhẹ nhàng đặt hộp cháo xuống bàn rồi mới chào hỏi quản gia Ân.
_ Bác và cô Tiểu Phu đến đây lâu chưa ạ ?
_ Không lâu, chúng tôi cũng vừa mới đến thôi
Vương Tư Truy khẽ gật đầu rồi nhanh chóng chuyển chủ đề khác để nói chuyện, trong phút chốc trong phòng bệnh này truyền đến tiếng cười nói rôm rả.
...
Ba tuần sau Tiêu Lạc được xuất viện về cùng bé Shin trở về dinh thự Thống Châu.
Về đến nhà Tiêu Lạc đã nhìn thấy Lăng Bạch Ngôn ngồi vắt chéo chân đang đọc sách trong phòng khách, định bụng không đoái hoài đến anh nhưng..
Oa...Oa...Oa
Hai mắt Tiêu Lạc nhất thời mở toang, cô không ngờ bé Shin lại bật khóc lớn vì lo sợ Lăng Bạch Ngôn sẽ nổi giận đùng đùng nên cô nhanh chóng ôm vừa dỗ dành con gái đi nhanh lên phòng.
Đợi bé Shin chìm sâu trong giấc ngủ Tiêu Lạc mới thầm thở phào nhẹ nhõm, khẽ đặt con gái xuống nôi được Lý Tiểu Phu dọn sẵn rồi mới đi vào phòng tắm.
Oa..Oa...Oa..Oa !!
Đúng lúc Tiêu Lạc đi ra từ trong phòng tắm thì bất thình lình bé Shin khóc nức lên như muốn banh luôn nóc nhà vậy.
Tiêu Lạc nhanh chóng đi lại bế con gái lên. Vì nghĩ bé Shin đã đói bụng nên mới khóc, cô luống cuống kéo vạch áo ra lôi ti sữa vào miệng nhỏ bé Shin nhưng dường như cô bé không chịu uống một mực tránh đi.
_ Bé Shin ngoan ! không khóc...không khóc nữa nhé, mẹ thương
Nhưng con bé vẫn càng khóc rống lên, Tiêu Lạc vừa đau lòng vừa bất lực mà dỗ dành con gái.
RẦM.
Lăng Bạch Ngôn với tâm trạng phừng phừng thẳng tay đẩy cửa một cách mạnh bạo vào, ánh mắt nhìn Tiêu Lạc đầy sắc khí.
_ Ngay cả một đứa trẻ cũng không thể dỗ dành được, thật phiền phức !