Cô Vợ Nhỏ Đáng Thương Của Lăng Tổng Băng Lãnh

Chương 1




Tiếng nhạc du dương vang lên trong ngày đám cưới hôm nay, Tiêu Lạc trong bộ váy cưới cúp ngực đính nơ bản cứng lấp lánh màu vàng đồng sang trọng, cô được Lăng Triệt ba của Lăng Bạch Ngôn dìu dắt vào trong lễ đường.

Đôi mắt lung linh như hai viên dạ minh châu của Tiêu Lạc nhìn thẳng vào bục lễ đường thoáng chốc ánh mắt cô trầm xuống khi phát hiện trên kia không thấy chú rể đâu. Khi đến bục giảng rồi Lăng Triệt khẽ đẩy nhẹ tay Tiêu Lạc ra rồi vỗ nhè nhẹ sau đó mới rời khỏi bục giảng.

Khoảng nửa tiếng sau nhưng Lăng Bạch Ngôn vẫn chưa chịu xuất hiện, tất cả mọi người có mặt tại đây bắt đầu mở miệng mở mồm bàn tán xôn xao người thì chỉ trỏ mắng nhiếc, người thì cảm thấy thương cảm cho cô.

_ Chậc, thật là một cô dâu đáng thương không có chú rể mà tôi từng chứng kiến, thật là nhục nhã quá đi mất

_ Nhìn gương mặt xinh đẹp thế kia mà phải để chú rể chán ghét đến mức không muốn xuất hiện

_ Thật tội nghiệp cho cô dâu ấy quá

_ Hầy ! nhìn trông rất hồn nhiên thế mà phải chịu cảnh tượng này, thấy thương cô gái đó quá

Có lẽ không chịu đựng được cảnh miệng mồm của thiên hạ Tiêu Lạc bất ngờ ngồi thụp xuống luống cuống bịt tai lại và điên cuồng lắc đầu. Lăng phu nhân phừng phừng tức giận mà đứng phắt dậy nhìn từng người từng người một ở đây bằng ánh mắt hung dữ lên tiếng quát.

_ Cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói lung tung, các người còn không mau cụp đuôi cút khỏi đây nếu tôi còn nghe được những lời khoác lác vớ vẩn của mấy người nữa thì đừng hòng tồn tại trong thế giới này

Tất cả những con người tại đây nhất thời kinh hãi vội nhanh chóng ngậm cái mồm lại. Ai mà không biết Lăng Gia là người nắm giữ nền móng kinh tế và có kinh nghiệm kinh tế bật nhất trong thành phố Lạc Thành này, bọn họ nhanh chóng cụp đuôi bỏ chạy.

Thấy mọi người đã tản ra về hết, Lăng phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm sau đó quay ngoắt sang nhìn Tiêu Lạc đang thu hẹp mình một chỗ bà không khỏi đau lòng nhanh chân đến gần cô, bà khẽ ôm chầm lấy cô vào lòng.

_ Tiểu Lạc, mẹ thay mặt cho thằng nhóc Lăng Bạch Ngôn xin lỗi con, vì nó mà khiến con trở nên tổn thương như vậy nhưng tất cả cũng đều tại mẹ quá cưỡng cầu chúng con

_ Không phải đâu mẹ, là con tự nguyện muốn lấy anh ấy thôi ạ

Nghe Tiêu Lạc nói thế mà khiến lòng bà càng thêm đau đớn bội phần, cô nhóc này luôn lương thiện như thế luôn bác bỏ mọi thứ nhưng điều này khiến bà rất yêu thương cô nhiều hơn.

_ Con bé này thật là, nhìn thì dịu dàng uyển chuyển nhưng mẹ không ngờ tính tình quật cường như thế này. Được rồi, mẹ sẽ gọi quản gia Ân đến đưa con về dinh thự Thống Châu của Bạch Ngôn

_ Vâng thưa mẹ

Lăng phu nhân nhanh chóng dìu Tiêu Lạc đứng dậy rồi cẩn thận phủi phủi bụi trên váy cưới của cô sau đó hai người và Lăng lão gia rời khỏi lễ đường. Khoảng một lúc sau Ân quản gia chạy xe đến, Tiêu Lạc ôm chầm lấy Lăng phu nhân một hồi lâu rồi mới buông ra.

_ Đến dinh thự Thống Châu rồi thì hãy gọi điện cho mẹ nhé, nếu Lăng Bạch Ngôn có ức hiếp hay làm chuyện quá đáng với con thì nhanh chóng nói với mẹ, mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con. Còn nữa, con không được chịu uất ức một mình đâu đấy mẹ không cho phép

Dứt lời, Lăng phu nhân lần nữa ôm chầm lấy Tiêu Lạc nhưng hai vành mắt của bà sớm đã cay xè, nghe những lời dặn dò cẩn thận của mẹ chồng thật khiến cô cảm thấy ấm lòng hơn nhiều.

Tiêu Lạc khẽ cười trừ lên tiếng.



_ Được, con hiểu rồi thưa mẹ

Lăng phu nhân hít hít mũi buông cô ra, bà khẽ nắm lấy hai bàn tay thon gọn Tiêu Lạc lần nữa ngắm nghía từng gương mặt xinh đẹp sắc sảo của cô rồi sau đó mới cất tiếng.

_ Giờ không còn sớm nữa rồi con cùng quản gia Ân về dinh thự đi

_ Vâng, tạm biệt ba mẹ

Tiêu Lạc gật đầu rồi bước chân vào trong xe cô còn không quên vẫy tay với hai người họ, nhìn chiếc xe lăn bánh rời đi mà cõi lòng Lăng phu nhân và Lăng lão gia không khỏi luyến tiếc.

...

Dinh thự Thống Châu, đồng hồ điểm đến mười một giờ Tiêu Lạc vẫn trong bộ váy cưới ngồi nghiêm chỉnh trên giường Lăng Bạch Ngôn, hai tay cô bấu chặt vào nhau trong lòng không ngừng hồi hộp chờ đợi Lăng Bạch Ngôn đến.

Vài phút sau trôi qua cuối cùng cũng nghe tiếng động cơ xe của anh, trái tim Tiêu Lạc càng đập phịch lên một tiếng thật rõ kêu vì quá căng thẳng, bất chợt...

RẦM !

Lăng Bạch Ngôn bất ngờ đập mạnh cánh cửa ra, sắc mặt u ám khi thấy Tiêu Lạc ngồi trên giường mình. Anh với bộ dạng phừng phừng bước đến túm lấy cái cằm nhỏ của cô lên không hề thương tiếc mà bóp thật mạnh.

Ánh mắt hung dữ nhìn cô như muốn chôn sống cô vậy, Tiêu Lạc nhìn mà cảm thấy hoảng sợ khinh khủng cô khó khăn gằn giọng lên.

_ Anh..ư..buông ra

_ Hừ ! Tiêu Lạc, cô nghĩ bản thân cô là ai mà dám to gan ngồi lên trên giường của tôi, thật là bẩn thỉu mà, cút ngay !

Áaaa

Lời của Lăng Bạch Ngôn vừa dứt khoát, anh đã hung hăng túm lấy người Tiêu Lạc thành công đẩy ngã người cô xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo, có lẽ vì quá đau đớn nên vành mắt của cô đã cay xè cứ như thế mà lặng lẽ rơi nước mắt nhưng không dám khóc ra tiếng.

Không chỉ vậy, Lăng Bạch Ngôn ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Lạc không thương tiếc đưa tay túm lấy tóc cô bắt cô phải ngẩng đầu lên nhìn anh.

Ngay sau đó Lăng Bạch Ngôn buông lời phỉ báng một cách đầy khinh bỉ khiến Tiêu Lạc phải chết lặng.

_ Cô tưởng mặc váy cưới vào sẽ trở thành vợ của Lăng Bạch Ngôn tôi ư ? nói cho cô biết, cô không có tư cách nào để làm vợ tôi cả

Lăng Bạch Ngôn buông bàn tay đang nắm tóc cô ra, sau đó đứng phắt dậy vội vàng lấy khăn túi từ trong áo vest ra thoang thả lau dự chỗ từng nắm tóc cô, anh như thể cảm giác nơi đó thật dơ bẩn vậy.



Xong xuôi việc lau tay, Lăng Bạch Ngôn thẳng thừng ném chiếc khăn xuống trước mặt Tiêu Lạc, sau đó lạnh lẽo cất tiếng.

_ Quản gia Ân

Nghe giọng nói hùng hổ của Lăng Bạch Ngôn, quản gia Ân khẽ giật thót người lật đật chạy nhanh lên lầu nhưng khi bước phòng ngủ của Lăng Bạch Ngôn và chứng kiến cảnh tượng không thể nào ngờ đến khiến ông không khỏi há hốc mồm kinh ngạc.

Nhưng ông chưa kịp lên tiếng nói gì thì đã bị giọng nói uy nghiêm của Lăng Bạch Ngôn vang lên.

_ Ông nhanh chóng gọi người đến thay ga giường cho tôi và dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này, còn nữa hãy lôi cô ta sang phòng khác đi

Lăng Bạch Ngôn vừa lên tiếng lạnh nhạt vừa chỉ tay xuống về phía Tiêu Lạc đang nằm thoi thóp dưới mặt sàn lạnh lẽo, quản gia Ân nhanh chóng tuân mệnh.

_ Vâng, vâng thưa thiếu gia

Sau đó ngồi xổm xuống nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy rồi nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ của Lăng Bạch Ngôn, quản gia Ân đưa Tiêu Lạc lên căn phòng khác.

Ông cẩn thận dìu Tiêu Lạc xuống giường, nhẹ nhàng lên tiếng.

_ Thiếu phu nhân, cô không sao chứ ?

Nghe những lời quan tâm của Ân quản gia khiến Tiêu Lạc cảm thấy hơi chạnh lòng nhưng nhiều nhất vẫn là ấm áp ít ra ông ấy còn quan tâm cô.

Tiêu Lạc khẽ lắc đầu trả lời.

_ Tôi không sao đâu bác Ân, cảm ơn bác đã quan tâm

_ Cái gì mà không sao chứ ? nhìn xem mắt cá chân của cô đã trầy xước rồi kia

Nhờ quản gia Ân nhắc đến cô mới cảm giác đau ở mắt cá chân, Tiêu Lạc nhìn ông đành cười gượng.

_ Hầy ! vậy đi, cô hãy vào trong thay đồ trước đi tôi ra ngoài lấy hộp thuốc sát trùng cho cô

_ Vậy phiền đến bác rồi

Ông không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, đợi cánh cửa đóng lại là sắc mặt Tiêu Lạc rủ xuống.

Tách !

Hai hàng nước mắt đáng quý giá nhất của Tiêu Lạc cứ thế mà uất ức rơi xuống.