Cô Vợ Nhỏ Của Tổng Tài

Chương 23: Cố Nhân Tiền Kiếp




"Cô rất giống một người." Hạ Ánh Hi đột nhiên nói.

Trái tim Bạch Ngưng nhảy lên một cái, cười nói: "Người khác đều nói tôi giống một minh tinh."

"Hứa Tĩnh Hàm." Hạ Ánh Hi nói.

Bạch Ngưng gật đầu: "Đúng, đều nói như vậy."

"Quả thật rất giống." Hạ Ánh Hi nói, "Đặc biệt là khi đeo cái kính này."

Bạch Ngưng cười nói: "Các sao sợ lộ mặt, lớn lên giống ngôi sao cũng sợ."

Trêи mặt Hạ Ánh Hi cũng lộ ra một nụ cười khó thấy.

"Anh cười rồi, thật tốt." Bạch Ngưng nói.

Hạ Ánh Hi lại nhìn cô thật lâu, nói: "Cô không giống người không quen biết, có vẻ như cô rất quen với tôi cùng Bạch Ngưng, chúng ta trước đây đã từng gặp nhau chưa?"

Bạch Ngưng lắc đầu một cái, nói: "Có một số người, ở bên nhau cả đời cũng cảm thấy xa lạ, có một số lại chỉ cần một ánh mắt đã cảm thấy quen thuộc."

Hạ Ánh Hi cười cười. Tựa như hắn đối với Bạch Ngưng, chỉ một ánh mắt liền không thể nào quên.

Hai người cùng nhau trở về, Bạch Ngưng hỏi: "Anh vừa mới tốt nghiệp, công việc có ổn không?" Trước nghe nói anh nghe theo ý của cha mẹ, ở lại trường học cũ nhậm chức, không biết có phải thật vậy hay không.

Hạ Ánh Hi nói: "Vốn đã ổn định, bây giờ lại không ổn định rồi."

"Sao vậy?" Bạch Ngưng hỏi vội.

Hạ Ánh Hi nói về: "Vốn tôi luôn tôn kính, tán thành cha mẹ, con đường bọn họ chọn cho tôi, tôi cảm thấy hẳn là đúng. Nhưng Bạch Ngưng chết đi, thay đổi quá nhiều suy nghĩ của tôi. Tôi không thể nào thuyết phục mình làm một thầy giáo hay học giả không tranh quyền thế hoặc những chức vị thoạt nhìn cao thượng. Tôi sẽ làm điều tôi muốn làm, làm một luật sư. Có lẽ tôi sẽ nhận được một vụ án giống vụ án của Bạch Ngưng, khi đó có thể tôi sẽ giúp được những người chịu oan giống cô ấy."

Bạch Ngưng dừng bước. Đôi mắt đằng sau mắt kính đã ướt đẫm rồi.

Hạ Ánh Hi, anh như vậy, bảo em sao có thể chịu đựng nổi đây, bảo em sao có thể an tâm buông tha tất cả những điều thuộc về thế giới của Bạch Ngưng?

Sợ nước mắt chảy xuống sẽ bị anh nhìn thấy, Bạch Ngưng vội vàng xoay người, bước nhanh về phía trước.

Suy nghĩ một chút, cô vẫn nói: "Anh không bỏ được cô ấy cũng là chuyện hiển nhiên, nhưng dù sao cô ấy cũng đã mất, con đường anh đi vẫn còn dài lắm. Anh không thể vì cô ấy mà. . . . . ."

"Tôi không vì cô ấy, tôi là vì chính mình." Hạ Ánh Hi nói.

"Là tôi muốn làm luật sư, là tôi muốn tự mình làm nên chuyện, tôi chỉ muốn để cho bản thân mình được dễ chịu, được an tâm một chút mà tôi. Chẳng qua sự an tâm của tôi, thoải mái của tôi có liên quan đến Bạch Ngưng mà thôi."

Bạch Ngưng không biết nói gì hơn. Trầm mặc thật lâu, mới lên tiếng: "Này, anh cũng phải vì cô ấy mà tự bảo trọng nhé. Luật sư cũng không dễ làm."

Ra khỏi nghĩa trang, đã thấy Tiểu Hà chờ sẵn.

Bạch Ngưng quay đầu lại nói với Hạ Ánh Hi: "Mấy ngày nữa, là 49 ngày của cô ấy, anh biết không?"

"Có." Hạ Ánh Hi nói.

"Tôi cũng sẽ đến, có lẽ, chúng ta sẽ còn gặp lại ." Bạch Ngưng nói xong, cúi thấp đầu, xoay người lên xe.

Hạ Ánh Hi nhìn theo xe đi xa thật lâu, mới thu hồi ánh mắt, rời khỏi nghĩa trang.

Trêи đường về nhà, Bạch Ngưng vẫn suy nghĩ con đường tương lai.

Cô xác định muốn ly hôn, nhưng không biết sau khi ly hôn nên làm gì.

Làm Hứa Tĩnh Hàm, cô không có kỹ năng diễn xuất, không thể nào tiếp tục sự nghiệp diễn xuất của Hứa Tĩnh Hàm. Làm chính cô – Bạch Ngưng, một trí thức nhỏ, cô cũng không thể mang khuôn mặt Hứa Tĩnh Hàm đi làm. Chẳng lẽ cô ngày ngày đeo kính đen, ngày ngày nói với người khác cô lớn lên giống sao mà thôi?

Cho nên, sau khi ly hôn, không có tiền của Ngôn Lạc Quân, cô không biết sống thế nào.

Ly hôn. . . . . . Phí phụng dưỡng? Cô có thể nhận được phí phụng dưỡng không? Nếu quả thật có thể ly hôn, Ngôn Lạc Quân ít nhất cũng phải cho cô vài vạn phí phụng dưỡng. Vậy cô chắc chắn sẽ lấy, bằng không cô ăn cái gì?