(35)
Chuyện Tiêu Dực bị thương do bị phục kích tuy không có nhiều người biết, nhưng người nhà họ Lạc thì biết. Chuyện này Lạc Hy vô tình nghe được khi đi qua thư phòng của cha mình, lúc đó cô ta cảm thấy rất sốc.
Lạc Hy cũng biết mối quan hệ giữa cha và Tiêu Dực không được tốt cho lắm, nhưng cô ta không biết lại tới mức này. Thực sự mà nói thì trong lòng cô ta luôn có Tiêu Dực, nghe tin anh bị cha mình phục kích tới trọng thương, cô ta vô cùng đau lòng.
Lạc Hy cố gắng bình tĩnh lại, nán thêm ở bên ngoài một lúc, xem xem có nghe được thêm gì từ cha không. Nếu như có thể giúp được gì đó cho Tiêu Dực, cô ta cũng cảm thấy vui lòng rồi.
- Phó cục trưởng, ngài có nghe nói dạo này thống soái rất sủng ái một người vợ lẽ không?
Đây là giọng nói của Tư Ôn, thuộc hạ đắc lực bên cạnh Lạc La Bằng. Những thứ ngày hôm nay Lạc La Bằng có được đều nhờ một phần công sức của Tư Ôn. Đi theo ông, Tư Ôn như một vị quân sư tài giỏi, bất kể là kế hoạch của hắn đưa ra thì đều mang lại kết quả như mong muốn. Lạc La Bằng thật sự rất coi trọng Tư Ôn.
- Tôi cũng có nghe nói chuyện này, nhưng chỉ là một người phụ nữ không quyền không thế, cho nên tôi cũng không để tâm cho lắm.
Tư Ôn nghe Lạc La Bằng trả lời đơn thuần như vậy, lập tức bật cười:
- Lẽ nào phó cục trưởng không nghĩ tới việc người phụ nữ đó chính là điểm yếu duy nhất của thống soái hay sao? Nắm được điểm yếu của thống soái rồi, chúng ta việc gì phải sợ nữa, đúng không?
Lạc La Bằng nghe tới đây, cuối cùng cũng đã hiểu ý định của Tư Ôn là gì. Nhưng mà ông ta cũng phải cân nhắc một chút đã, bởi vì Tần Lam chỉ là một người phụ nữ vô tội, lôi cô vào chuyện này thật không hợp lệ cho lắm. Làm ra những chuyện bỉ ổi như vậy không phải tính cách của Lạc La Bằng.
Lạc La Bằng cũng không phải nói mình là người tốt gì, nhưng chuyện ra tay với phụ nữ là chuyện ông chưa bao giờ nghĩ đến.
Tư Ôn cẩn thận quan sát sắc mặt của Lạc La Bằng, sợ ông mềm lòng, hắn lại nói thêm:
- Phó cục trưởng, ngài muốn ngồi lên vị trí cao đó thì nên dẹp bỏ mấy cái tấm lòng từ bi ấy đi đi. Người không từ mọi thủ đoạn mới là người tồn tại lâu nhất. Lúc này ngài mà không ra tay, chỉ sợ thống soái hồi phục lại rồi bắt đầu phản công, lúc đó chúng ta trở tay không kịp đâu.
Ở bên ngoài, Lạc Hy cũng đã nghe thấy hết tất cả mọi chuyện, chỉ là cô ta để tâm nhất tới chuyện của Tần Lam. Không ngờ không chỉ có mình cô ta muốn xử lí Tần Lam mà cha cô ta cũng vậy, thế thì chuyện này sẽ càng dễ dàng hơn rồi. Chỉ cần loại bỏ được chướng ngại vật trước mắt, cô ta không tin là bản thân không cướp được trái tim Tiêu Dực về.
Không cần biết cha làm gì, miễn sao có thể giúp một tay loại bỏ Tần Lam đi, việc còn lại Lạc Hy sẽ tự có cách giải quyết.
Nghĩ tới đây, khoé môi Lạc Hy khẽ cong lên một nụ cười đắc thắng. Cứ chờ đấy đi, vị trí thống soái phu nhân này chỉ có thể thuộc về cô ta mà thôi.
...
Phủ thống soái...
Do Tiêu Dực bị thương nên không được phép để ướt vết thương đó, nên Tần Lam vô cùng cẩn thận trong việc giúp anh tắm. Không để anh tự mình động tay động chân, cô chủ động giúp anh cởi đồ trước.
Tiêu Dực cũng rất ngoan ngoãn để cho Tần Lam giúp mình cởi đồ, trong lúc chờ, anh cũng không hề tỏ ra rảnh rỗi mà cất tiếng hỏi han tình hình mấy ngày anh hôn mê:
- Mấy ngày nay trong phủ đều ổn cả chứ?
- Dạ, vẫn ổn ạ. Ngài tỉnh lại em còn mừng hơn nữa.
Tần Lam vừa giúp anh cởi áo ra, vừa đáp. Tới đoạn cởi quần, cô hơi do dự một chút. Tiêu Dực nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của cô, không nhịn được mà bật cười:
- Sao, chúng ta thân mật nhiều lần như vậy rồi mà em vẫn còn ngại à?
Câu nói trêu chọc này của Tiêu Dực càng khiến cho Tần Lam đỏ mặt, cô âm thầm hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để cởi bỏ mọi thứ trên người anh ra. Cho tới lúc này, cô mới nhìn kĩ thấy trên cơ thể anh có vết băng bó do bị đạn bắn, có cả những vết thương cũ đã lành từ rất lâu rồi, nhưng vẫn để lại sẹo.
Quả thực, từ trước tới giờ Tần Lam đều không hề để tâm tới những chuyện này. Một phần cũng là do mỗi khi thân mật, phòng đều tắt đèn cả, cô căn bản không thể nhìn rõ được anh. Cho tới ngày hôm nay, lần đầu cô được nhìn anh ở khoảng cách gần gũi và chân thực như vậy.
Một tia xót xa khẽ xẹt qua trong lòng cô. Trong truyện lần trước cô đọc cũng có viết, anh thường xuyên bị thương nhưng chỉ giấu mà không nói, tuy đau nhưng vẫn rất kiên cường. Bởi vì anh ngồi được vị trí thống soái khi tuổi đời còn trẻ như vậy, anh tuyệt đối sẽ không để cho những kẻ khác có cơ hội gây bất lợi cho mình.
Tần Lam im lặng được một vài giây rồi mới ngước lên, vô tình bắt gặp ánh mắt chằm chằm của anh. Anh đưa tay bắt lấy chiếc cằm tinh xảo của cô, nâng lên:
- Biểu cảm này là sao đây?
Lúc cô cởi áo anh ra, cô căn bản vẫn còn rất rụt rè, chưa dám quan sát anh một cách lộ liễu như vậy. Thế mà bây giờ cô lại to gan như thế, không chỉ quan sát anh lộ liễu mà khuôn mặt nhỏ kia còn tỏ ra biểu cảm đau lòng.
Tiêu Dực cảm thấy vừa thương vừa buồn cười, cao hứng trêu cô một xíu.
Tần Lam lần này không hề tỏ ra bướng bỉnh, ngược lại cô còn vô thức đưa tay lên chạm nhẹ vào vết thương trên người anh, thở dài:
- Em đau lòng.