Anh Nhiên mặc một chiếc váy màu trắng tinh khôi trông rất thu hút ánh nhìn Lãnh Phong lúc này đang đứng ở xe đợi cô trông thấy cô mặc như vậy cũng phải nhìn lâu một chút. Còn hắn thì vẫn là một chiếc áo sơ mi đen nhưng không gài hết cúc cùng với chiếc quần tây đen vì dáng hắn rất đẹp nên mặc gì cũng rất thu hút người khác hắn còn đeo thêm một chiếc kính mắt màu đen trông hắn lạnh lùng vô cùng.
Anh Nhiên nhìn hắn mà e dè nói
“Nếu như anh bận thì tôi có thể đi một mình, anh không cần phải mất thời gian như vậy đâu”
“Tôi không thích nói hai lần, lên xe đi “
“Dạ”
Chỉ là cô sợ phiền hắn với lại đi với hắn khiến cô không thể thoải mái được nhưng cũng đành chịu thôi được ra ngoài chơi là tốt lắm rồi.
“Em muốn đi đâu trước?”
“Ừmmm tất nhiên là tháp Eiffel rồi “
Hắn nhìn cô trông rất phấn khích liền cười với cô rồi nói
“Em đã lên kế hoạch hết rồi đúng không?”
“Ừm, nhưng mà tôi muốn nói một chuyện nếu không vừa ý thì anh đừng mắng tôi nhé”
Hắn lại cười với cô rồi nói
“Là chuyện hệ trọng mà khiến em sợ đến vậy”
“Không phải chỉ là anh cười trông rất đẹp mỗi khi nhìn anh cười tôi lại ..... “
“Lại gì?”
“A không không chỉ là anh cười rất đẹp nhưng lại có hơi lạnh lùng mặc dù tôi rất thích nhìn anh cười nhưng lại thấy hơi sợ”
“Vậy sao”
“Nếu như anh không vui thì tôi sẽ không nói nữa, anh đừng tức giận”
Thấy cô cứ luôn sợ hắn như vậy hắn cảm thấy có lỗi khi lúc trước đã đối xử với cô như vậy.
“Chuyện nhỏ nhặt đó có gì mà phải giận với lại em cũng đừng làm như kiểu tôi sẽ lóc thịt rút xương em như vậy, tôi không ác độc vậy đâu”
“Ý tôi không phải vậy đâu anh đừng hiểu lầm, anh là người tốt mà anh đã luôn giúp tôi, làm sao tôi có thể nghĩ anh độc ác như vậy được, anh đừng hiểu lầm “
Thấy cô cứ ra sức giải thích khiến hắn voi cùng vui vẻ ở trong lòng đặc biệt là khi cô nói hắn là ‘người tốt’ lại khiến hắn không nhịn được cười hơn.
“Tôi không tốt như em nghĩ đâu, tôi chỉ tốt với một người mà thôi”
Nghe hứn nói vậy cô không khỏi tò mò nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể quay mặt ra cửa xe ngắm thành phố Paris thấy sự tráng lệ của nó mà cô không thể không thốt lên rằng
“Thành phố này thật tráng lệ”
“Em thích những nơi như vậy sao”
“Không ạ tôi chỉ thích ở những vùng quê yên bình, tôi ước có một ngôi nhà nhỏ ở trên biển để ngày nào cũng có thể đón bình minh và tạm biệt hoàng hôn nghĩ đến thôi cũng thấy vui rồi”
“Tại sao em lại ước mơ đơn giản như vậy, tai sao không phải là nhà lầu xe hơi mà lại là một ngôi nhà nhỏ trên biển, thật thú vị”
“Nhưng đó cũng chỉ là ước mơ mục tiêu bây giờ là phải tốt nghiệp sau đó tìm việc làm thì mới có thể thực hiện nó”
“Vậy để tôi tặng em một ngôi nhà là được chứ gì”
Anh Nhiên nhìn hắn rồi nói
“Nếu như vậy sẽ không còn ý nghĩ nữa”
“Vậy sao”
“Oa nó thật đẹp, chúng ta sắp đến nơi rồi”
Lãnh Phong nhìn cô bằng ánh mắt ba phần bất lực bảy phần nuông chiều
“Xem em phấn khích chưa kìa, chẳng khác nào một đứa trẻ”
“Không có đâu tôi đã 21 tuổi rồi mà sao lại gọi là trẻ con được”
Thấy cô phình má nói một cách hờn dỗi hắn nhìn thôi cũng muôn tan chảy đành theo ý cô nhẹ nhàng gõ đầu cô rồi nói
“Được rồi không gọi em là trẻ con nữa, đến nơi rồi xuống xe thôi”
Lãnh Phong liền mở cửa xuống xe những cô gái ở đó liền lập tức nhìn về phía hắn mà khen ngợi’ sao trên đời lại có người đẹp đến vậy chứa đúng là không thể tin được’ sau đó hắn vòng qua mở cửa xe cho cô lúc xuống xe Anh Nhiên vì bất cẩn mà bị vập suýt té ngã may mà hắn phản cạ nhanh đỡ cô lại lo lắng hỏi
“Không sao chứ, cẩn thận đừng để té đấy”
Anh Nhiên vui vẻ cười nhìn hắn rồi hật đầu, hắn xoa đầu cô rồi cầm tay cô nhưng cô liền rút tay lại hắn nhíu mày khó chịu hỏi
“Sao vậy?”
“Tôi sợ người ta hiểu lầm như vậy sẽ không tốt cho anh nên không nắm tay thì hơn”
Nghe cô nói vậy hắn liền tức giận nói
“Nếu không muốn thì cũng không sao tôi chỉ sợ em không theo kịp tôi rồi bị lạc thôi”
Anh Nhiên nhiên cúi đầu không nói gì rồi lẳng lặng đi theo hắn cô rất muốn giải thích nhưng trông hắn tức giận nên khoing dám nói gì. Những người xung quanh đấy đều nhìn về phái hai người họ rồi bàn tán xôn xao khiến cô không dám ngẩng đầu chỉ cúi mặt đi theo hắn bỗng dưng hắn dùng lại khiến đầu cô đập vài lưng hắn cô liền lùi lại nhưng bị mất thăng bằng may mà hắn phản xạ nhanh cầm lấy tay cô rồi kéo cô vào lòng khiến cô bất ngờ
“Xin xin lỗi tôi bất cẩn quá anh đừng giận”
Thấy cô cứ như như con mèo nhỏ phạm lỗi đang làm nũng hắn không thể kiềm chế bản thân mà hôn nhẹ lên môi cô khiến cô bất ngờ không kịp trở tay
“Tha lỗi cho em đó, đúng là ngốc nghếch. Đi trước đi tôi sẽ theo sau em kẻo em lại ngã nữa tôi không giúp em mãi đâu”
Anh Nhiên đỏ mặt ngượng ngùng vì mọi người đều thấy cảnh đó cô vội vàng quay lưng đi không dám nhìn hắn nữa còn hắn thì theo sau cô cứ nhìn cô rồi cười , tâm trạng hắn bây giờ vô cùng tốt.
Chỉ mới đi dạo một vòng mà trời đã tối nên hắn nói
“Cũng đã trễ rồi chúng ta đi ăn tối thôi”
Anh Nhiên không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Hắn chở cô đến một nhà hàng sang trọng nhưng lại chẳng có bất cứ vị khách nào trừ hai người họ, tất nhiên là hắn đã bao hết cái nhà hàng này rồi nên mới không có ai. Phục vụ dẫn hai người đến chỗ gần ban công ở đây có thể vừa ăn vừa ngắm tháp Eiffel cảnh tượng vô cùng lãng mạn . Có vẻ như kẻ nào đó đã chuẩn bị trước rồi nên mới có bữa tối đầy nến như vậy, thì ra vài tiếng trước hắn đã cho người chuẩn bị hết mọi thứ.
Hắn kéo ghế cho cô sau đó ngồi ở phía đối diện bên cạnh cô là một ly rượu vang đỏ Anh Nhiên cầm lên uống một ngụm thấy cũng không khó uống nên uống thêm ngụm nữa hắn thấy vậy nhìn cô mà cười
“ Nếu thích thì uống nhiều một chút cũng được”
Sau đó phục vụ đem món ăn lên trông rất đẹp và ngon mắt nhưng cô lại chẳng có hứng thú mấy trong bữa ăn cô uống rượu vang còn nhiều hơn ăn khoảng ba mươi phút sau thì cũng ăn xong.
Anh Nhiên đứng lên đi đến chỗ ban công mà đứng ngắm thành phố về đêm hắn cũng đén đứng cạnh chẳng nói gì cứ nhìn ngắm cô vậy thôi. Anh Nhiên vì tửu lượng kém nên hai má cô lúc này đỏ ửng lên cô quay sang nhìn hắn mà cười một cách vui vẻ , nhìn cô như vậy hắn chẳng kiềm được lòng liền choàng tay qua eo cô rồi nhẹ nhàng hôn cô say đắm cô cũng không tránh né mà theo nhịp điệu của hắn nhưng chỉ mới một lúc thì Anh Nhiên đã ngủ trong vòng tay của hắn. Hắn cười rồi nhìn cô với ánh mắt đầy nuông chiều
“Về thôi nào mèo nhỏ của tôi”
Hắn nhẹ nhàng bế cô lên sau đó lái xe trở về.