Hôm nay là ngày giỗ mẹ của Lãnh Phong, ngày này 13 năm trước hắn đã mất đi người mà hắn yêu quý nhất, ngày mà hắn chỉ còn lại một mình ở trên đời.
Nỗi đau mất đi người thương yêu mình nhất đã làm cho tâm hồn của hắn không còn lành lặn niềm tin với cuộc sống cũng đac biến mất, lúc đó hắn đã không hề nói chuyện với ai suốt hai tuần cho đến khi gặp được cô bé có nụ cười giống mẹ hắn, cô bé đã nói với hắn rằng
“Mỗi khi có người rời khỏi thế gian này họ sẽ trở thành một ngôi sao ở trên trời luôn dõi theo chúng ta. Người ta chỉ thất sự chết đi khi không còn ai nhớ đến nữa. Vậy nên chỉ cần anh luôn nhớ đến mẹ mình và sống thật tốt đừng thù hận ai cả thì em tin rằng cô sẽ rất mãn nguyện.”
Hắn đã luôn ghi nhớ câu nói đó cho đến tận bây giờ vậy nên hắn luôn nhớ mẹ hắn nhưng hắn không thể vứt bỏ mối thù giết mẹ, cho đến bay giờ hắn vẫn đang tìm kiếm kẻ đã lên kế hoạch cho vụ tai nạn đó nhưng dường như có thế lực nào đó đang ngăn cản hắn khiến hắn vẫn chưa tìn ra được hung thủ. Điều này khiến hắn cảm thấy rất có lỗi với mẹ hắn, sau bố hắn đến đón hắn về thì luôn lạnh nhạt, đánh đập đối xử tàn nhẫn với hắn còn cưới bà mẹ kế, bà ta lại là bạn thân cũng là cộng sự với mẹ hắn, bà ta diễn kịch rất giỏi luôn giả bộ đáng thương trước mặt bố khiến hắn luôn cảm thấy ghê tởm hận hai người họ thấu xương. Cũng có lần hắn quay trở lại tìm cô bé đó nhưng nghe những người quanh đó nói nhà đó bị cháy bố mẹ cô đều chết hết còn cô thì không rõ tung tích vì thế hắn luôn tìm kiếm và chờ đợi cô, chờ một ngày cô xuất hiện thực hiện lời hứa lúc đó.
Từ hôm qua đến giờ hắn vẫn luôn ở trong phòng không ra ngoài nửa bước, hắn nhìn ảnh mẹ hắn mà lòng đầy tự trách vù lúc đó bà đã lấy thân mình che chắn cho hắn, hắn luôn nghĩ vì hắn mà mẹ hắn chết bao năm qua mỗi khi đến ngày này hắn đều như vậy.
Dòng suy nghĩ bị cắt đứt bởi tiếng gõ cửa quản gia thông báo
“ mọi thứ đều đã chuẩn bị xong chỉ chờ cậu chủ nữa thôi ạ”
“Tôi biết rồi”
Hắn đinthay một đồ đồ thật chỉnh tề, lúc hắn xuất hiện ai cũng bất ngờ vì chỉ qua một đêm mà trông hắn tiều tuỵ hẳn đi phong độ không còn như ngày thường.
Sau khi làm lễ xong hắn liền trở về phòng, Anh Nhiên nhìn thấy hắn như vậy cũng thấy bất ngờ với bộ dạng đó của hắn liền lo lắng hỏi quản gia
“Liệu cậu ấy có bị sao không?”
“Ta cũng chẳng biết nữa mọi khi đều có cậu Vũ nhưng lần này lại không như thế ta cũng rất lo lắng”
Trời đã tối hắn vẫn ở trong phòng cả ngày như vậy, quản gia thấy lo lắng liền nói với Anh Nhiên
“Ta có thể thỉnh cầu con một chuyện được không?”
Anh Nhiên khó xử đáo lại
“Bác đừng như vậy, có chuyện gì cứ nói con sẽ cố gắng hết sức”
“Từ hôm qua đến giờ cậu chủ vẫn chưa ăn gì, nếu tình trạng này tiếp tục ta sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra, con có thể khuyên cậu ấy giúp ta không”
“Con chẳng là gì cả, làm sao có thể khuyên cậu chủ được đây, chỉ sợ khi gặp con cậu ấy sẽ nổi điên mất”
“Theo cậu ấy bao nhiêu năm ta chưa từng thấy cậu ấy lo lắng cho ai ngoài con cả, xin con hãy thử một lần”
“Con sẽ thử nhưng mong bác đừng quá hi vọng vào con”
Nói rồi cô bưng thức ăn lên cho hắn, lúc cô gõ cửa phòng thì chẳng thấy hắn trả lời, cô liền đánh liều mở cửa đi vào.
Hắn thấy có người đi vào liền ném chai rượu đang cầm trên tay xuống sàn, mảnh vở chai rượu vô tình xướt qua chân cô làm cô bị thương nhưng cô chẳng quan tâm đi đến chỗ hắn đặt khay thức ăn lên bàn rồi nói
“Tôi biết anh đang rất buồn nhưng nếu anh cứ như vậy thì liệu mẹ anh có vui không”
“Cô không có tư cách nhắc đến bà ấy”
“ Mỗi khi có người rời khỏi thế gian này họ sẽ trở thành một ngôi sao ở trên trời luôn dõi theo chúng ta. Người ta chỉ thất sự chết đi khi không còn ai nhớ đến nữa. Vậy nên chỉ cần anh luôn nhớ đến mẹ mình và sống thật tốt đừng thù hận ai cả thì tôi tin rằng bà ấy sẽ rất vui .”
Nghe thấy câu nói quen thuộc đó hắn liền ôm lấy cô liên tục nói
“Là em đúng không, là em đúng không tôi đã tìm em rất lâu cuối cùng em cũng xuất hiện”
Cô nghe hắn nói mà chẳng hiểu gì chỉ có thể để hắn ôm cô như vậy.
“Tôi muốn đi ngủ”
Cô liền mỉm cười nói với hắn
“Tất nhiên là được rồi, đi ngủ thôi”
Rồi cô dìu hắn đến giường, cũng không biết hắn say hay tỉnh mà nắm tay cộ nhẹ nhành đưa cô lên giường trong sự ngỡ ngàng của cô hắn cứ thế mà ôm cô ngủ, còn cô thì không thể gỡ tay hắn ra nên chỉ đành bất lực. Ở ngài cửa quản gia đã nghe thấy hết liền an tâm trở về phòng.
Đó là đêm đầu tiên hắn ngủ ngon như vậy, sáng hôm sau cô giật mình tỉnh dậy thấy hắn vẫn còn đang ngủ nên cô nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra bước xuống giường vội trở về phòng.