Cô Vợ Nhỏ Của Diêm Vương Đại Nhân!

Chương 17




Noãn Tâm bị nhắc đến tên thì hoảng đến mức ngồi thụp xuống đất, cô ta lắc đầu lia lịa: " Không! Không phải tôi, rõ ràng là..... "

Chưa kịp nói hết câu thì một cái bạt tay đã giáng xuống mặt cô ta, khiến cho Noãn Tâm nước mắt ứa ra, cô ta im lặng nhìn người trước mặt.

Tư Lộ chính là sợ việc cố ý hãm hại Ngọc Trúc bị Noãn Tâm nói ra cho nên mới nhanh tay bịt miệng Noãn Tâm lại. Rõ ràng lúc sáng khi nhìn thấy Ngọc Trúc cầm chiếc lắc trên tay, Noãn Tâm đã nhanh chóng chạy đi báo lại với Tư Lộ. Đây chính là cơ hội trời cho, làm sao cô ta có thể dễ dàng để tuột mất. Cô ta nhanh chóng nhân lúc không ai chú ý, sai Noãn Tâm đem giấu chiếc lắc vào phòng của Ngọc Trúc, vậy mà không hiểu sao bây giờ lại thành ở phòng của Noãn Tâm.

Diêm Vương hắn tức đến mức mặt tối lại, dù gì bản chất thật của hắn chính là lãnh khóc vô tình, không có tình người. Ai mà chả biết, chỉ có một người nhẹ dạ nào đấy mới tin rằng hắn ầm áp tình người mà thôi. Ngay lập tức, hắn sai người đem Noãn Tâm kéo đi, mặc cho cô ta khóc lớn van xin.

Thấy Diêm Vương không chút để tâm, cô ta cố gắng vùng vẫy thoát khỏi quỷ sai, chạy đến ôm lấy chân của Tư Lộ, khóc nức nở: " Tiểu thư! Cầu xin người giúp tiểu nhân, là tiểu nhân sai rồi! Cầu xin người niệm tình tiểu nhân theo hầu người từ nhỏ mà cứu tiểu nhân một mạng này! Cầu xin người! "

Tư Lộ làm sao để tâm phúc của mình chịu thiệt thòi, cô ta lên tiếng nói giúp Noãn Tâm: " Cầu xin ngài tha cho Noãn Tâm một mạng, cũng là do cô ấy nhất thời hồ đồ cho nên mới làm ra loại chuyện như vậy! Cũng xem như ngài nể mặt phụ thân tiểu nữ mà cho qua chuyện này. Tiểu nữ nhất định sẽ đem cô ta về dạy dỗ lại một trận! "

Mặt Diêm Vương lúc này còn lạnh hơn lúc trước mấy phần. Cô ta vậy mà dám nhắc đến lão già Tư Hạ Phong ấy với hắn. Lúc trước nể tình ông ta có công lớn nên mới mắt nhắm mắt mở để cô ta ở lại điện Thạch Lựu này. Bây giờ còn dám lấy uy danh của lão già đó ra mà uy hiếp hắn? Cô ta nghĩ hắn sợ chắc? Từ lâu hắn đã không ưa lão già hống hách đó rồi, đợi hắn tìm đủ chứng cứ, nhất định sẽ đem toàn gia cái lão già Tư Hạ Phong đó ra lãnh đủ.

Hắn hừ một cái, quay mặt bỏ đi. Ra hiệu cho quỷ sai thả người.

Xuân Mai cũng nhanh chóng kéo tay Ngọc Trúc vào phòng của mình, đóng cửa lại rồi cười lớn: " Thành công rồi! Chúng ta thành công rồi! "

Ngọc Trúc nhìn dáng vẻ như con nít của Xuân Mai mà không khỏi bật cười: " Tất nhiên rồi, tất cả là nhờ công sức của cô hết đấy! "



Mũi Xuân Mai như đưa lên cao hơn, tự khen bản thân quá nhanh nhạy!. Thật ra lúc sáng khi đi tìm Ngọc Trúc để giúp dọn một tay, Xuân Mai nhìn thấy Noãn Tâm đang lén la lén lút như ăn trộm ngoài cửa sổ cho nên mới kể lại sự việc cho Ngọc Trúc nghe. Sau đó hai người âm thầm theo dõi hành động của Noãn Tâm. Khi Xuân Mai chạy ra ngoài chỉ đường cho Diêm Vương vào thì cũng là lúc Ngọc Trúc chạy đến phòng của mình lấy chiếc lắc tay, chờ khi Noãn Tâm đi đến phòng của Tư Lộ, cô cũng nhanh chóng đặt chiếc lắc tay trên giường của Noãn Tâm rồi âm thầm trở về. Như vậy mới thành công tránh được sự công kích của bọn người Tư Lộ. Cũng không phải chỉ bọn họ mới biết bày kế, bắt đầu từ màn đấu khẩu ngày hôm qua, cô đã chú ý bọn người Tư Lộ rồi, tránh cho bọn họ giở trò thảm hại cô và Xuân Mai.

...

Diêm Vương sau khi trở về từ điện Thạch Lựu, tâm trí cứ rối bời. Hắn tự trách bản thân là kẻ bạc tình. Người trong lòng mới rời đi có năm trăm năm, thoáng một cái đã đem người khác đặt vào trong lòng. Hắn cầm bình rượu trong tay, một hơi nốc cạn rồi ném mạnh bình xuống đất!

Lưu Phán Quang dẫm lên mảnh vỡ trên sàn, đi đến trước mặt hắn, nhìn bộ dạng say mèm của người trước mặt, mặt hắn không biến sắc, mà lạnh lùng vung tay đấm mạnh vào mặt cái tên đang không biết trời trăng gì một cái rõ mạnh.

Bị tác động vật lý vào mặt, Diêm Vương mới chống tay ngồi dậy, dựa lưng vào ghế, ngửa cổ lên trần nhà cười khinh chính bản thân hắn: " Có phải ta tồi lắm đúng không? Ta đúng là một tên rác rưởi mà! Cô ta vốn dĩ không phải là nàng, vậy mà ta... "

" Ngươi làm sao? " - Lưu Phán Quang ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm lấy bình rượu trên bàn uống một hơi: " Vốn dĩ đã đi được năm trăm năm rồi, cũng không biết còn sống hay đã chết, ngươi cứ cố chấp đến như vậy làm cái gì chứ? Bây giờ ngươi đặt tì nữ đó vào trong lòng, chính là một tâm xem cô ta như thế thân của Ngọc Nhi, ngươi xem lại xem làm như vậy có đúng hay không? Cho dù gương mặt có giống y chang nhau thì sao? Ngươi tỉnh táo lại đi, cô ta chính là một người hoàn toàn khác, không phải là Ngọc Nhi mà ngươi ngày đêm mong nhớ đâu! "

Hắn nhắm nghiền mắt lại, thanh âm trầm ấm vang lên: " Ta biết! Ta biết cô ấy không phải Ngọc Nhi! Trong người cô ấy không có minh châu! Nhưng tại sao ta lại không buông bỏ được? Rõ ràng trong lòng ta chỉ có mình Ngọc Nhi, nhưng... nhưng ta lại luôn để tâm đến cô tì nữ đó! Có phải ta điên rồi không? "

Lưu Phán Quang lại uống thêm một ngụm, hắn đưa tay vuốt tóc ngược ra sau đầu, ánh mắt vô cảm: " Trong lòng ngươi như thế nào ngươi rõ nhất! Đừng có hỏi ta! Ta chỉ muốn khuyên ngươi, người đã đi rồi, buông bỏ đi! Ta không biết ngươi đối với tì nữ ấy như thế nào, chỉ khuyên ngươi nếu thích nàng ta thì hãy thật tâm mà đối đãi cho tốt vào, giữ chặt lấy người ta, đừng để nữ nhân trong lòng ngươi chạy mất nữa! "

Lưu Phán Quang nhắm mắt dưỡng thần, không ngờ hình ảnh Xuân Mai hai má ửng đỏ lúc vội vàng lau nước trà cứ hiện lên trong đầu hắn, hắn bật cười một cái. Hình như không chỉ có người bên cạnh, mà ngay cả hắn cũng điên mất rồi!