Diêm Vương nhìn cô gái nhỏ đứng trước mặt đang run rẩy, đến cả nhìn hắn mà cũng không dám nhìn. Hắn đưa tay lên che miệng, khẽ ho nhẹ một cái, chất giọng trầm ấm vang lên:
" Giờ này sao người của điện Thạch Lựu lại còn lang thang ở ngoài đây? "
Ngọc Trúc vội lắc đầu: " Không phải như vậy đâu ạ! tì nữ mới đi giúp nấu cháo từ chỗ Mạnh Bà, nên mới về trễ như thế này! " - Cách xưng hô này cũng là do lúc sáng Xuân Mai đã nói qua cho cô nghe một lượt. Mặc dù bây giờ đã là thời hiện đại rồi, nhưng đó là trên dương thế, còn ở đây thì vẫn phải giữ nguyên tôn ti trật tự. Nếu để Tô lão bà nghe được thì chắc chắn cô sẽ bị phạt đánh!
Nhìn dáng vẻ lo lắng của cô mà Diêm Vương dâng lên một cảm giác kì lạ, vừa thấy thương mà cũng vừa muốn chọc ghẹo vài câu. Chưa kịp lên tiếng, hắn đã nghe thấy tiếng bụng ai đó đang réo rắt liên hồi.
Diêm Vương đưa tay lên vuốt chùm râu bạc trắng của mình, híp mắt nhìn Ngọc Trúc:
" Buổi chiều vẫn chưa ăn cơm sao? "
Ngọc Trúc lúc này ngượng đến đỏ hết mặt, lúc này cô chỉ muốn tìm đại một cái lỗ nào đó để chui xuống cho rồi.
Nhìn thấy cô không trả lời, hắn quay người ra sau, hai tay chắp sau lưng. Bước chân thẳng tấp, không nhanh cũng không chậm, đủ để người phía sau theo kịp: " Đi theo ta! "
Ngọc Trúc bước từng bước thấp hỏm đi theo sau Diêm Vương, trong lòng cô bây giờ có hàng tá câu hỏi không biết hỏi ai. Không lẽ Diêm Vương đây là muốn phạt cô sao?
Ngọc Trúc đi theo Diêm Vương đến một cái đình nhỏ, xung quanh là ao nước lấp lánh bởi ánh trăng màu bạc. Một mùi hương thoang thoảng của hoa sen dưới ao thơm ngát, vừa dễ chịu, vừa thanh mát.
Diêm Vương thong thả ngồi xuống ghế, ngay lập tức một tên quỷ sai chạy đến cung kính chờ lệnh. Chỉ thấy hắn nói gì đó mấy câu, tên kia liền nhanh chóng chạy đi. Một lát sau, liền thấy một bàn đồ ăn thịnh soạn được dọn ra trong nháy mắt.
Ngọc Trúc mở to mắt mà thán phục, thao tác của bọn họ thật sự quá thành thạo và chuyên nghiệp. Nếu đây là một nhà hàng, thì cô chắc chắn sẽ đánh giá họ năm sao.
Diêm Vương ngoắc tay, sau đó ra hiệu cho cô ngồi xuống. Nhưng Ngọc Trúc cứ đứng đó lưỡng lự hồi lâu, bảo cô ngồi xuống trước mặt hắn, thà kêu cô quay lại giúp Mạnh Bà còn hơn.
Diêm Vương bắt đầu mất kiên nhẫn: " Đừng để ta phải nói lần thứ hai! "
Ngọc Trúc lập tức ngồi xuống, giống như một cỗ máy vậy, tay chân cứng đờ ra.
Hắn lấy đôi đũa đã được đặt ngay ngắn trên bàn, gắp một miếng thịt to, sau đó cho vào chén của cô.
Ngọc Trúc được hắn gắp cho miếng thịt mà tưởng như hắn đang bỏ một trái lựu đạn vào chén của mình vậy, cô giật mình né sang một bên như thể ' trái lựu đạn ' ấy sẽ phát nổ bất cứ lúc nào.
Hắn không thèm để ý đến hành động của cô, cứ gắp hết món này đến món khác cho vào chén. Một lúc sau, nhìn thấy chén của cô đã đầy đến mức không thể chứa thêm nữa, hắn mới tỏ ý hài lòng, lên tiếng giục cô:
" Mau ăn đi! Đồ ăn nguội hết bây giờ! "
Ngọc Trúc mặc dù trong lòng lúc này như ngồi trên đống lửa, nhưng mùi hương từ đồ ăn cứ bay vào mũi cô, khiến chiếc bụng không kiềm chế được mà biểu tình quyết liệt.
Dù sao cũng không thể lãng phí thức ăn được, lãng phí là tội lớn. Cô đành ngoan ngoãn mà cầm đũa lên ăn.
Ngọc Trúc vừa cho miếng đầu tiên vào miệng, trong lòng đột nhiên như có pháo hoa đang nổ bên trong. Đây là cái gì vậy, có thể gọi là thức ăn sao? Không, đây không phải thức ăn, mà chính là thiên đường đó! Chưa bao giờ cô được ăn món ngon đến như vậy.
Bị đồ ăn đánh mất lí trí, Ngọc Trúc không còn tỏ ra sợ sệt nữa mà tự nhiên gắp thức ăn trong chén của mình ăn một cách ngon lành.
Diêm Vương cứ ngồi đó nhìn cô ăn, nhìn thấy cô ăn gần hết thức ăn trong chén thì ngay lập tức gắp thêm bỏ vào.
Cứ như vậy, một người cứ ăn, một người cứ gắp. Chổ thức ăn trên bàn cứ thế mà vơi đi, chỉ còn lại mấy cái dĩa trống trơn.
Ngọc Trúc lúc này mới nhớ ra, từ nãy giờ chỉ có mình cô ăn. Lại còn ăn hết thức ăn trên bàn, bất giác ấy náy nhìn hắn.
" Ngài không ăn sao? "
Hắn lại đưa tay vuốt chùm râu của mình, nhìn cô như có nhiều tâm sự: " Ăn sao? Ta cũng không nhớ rõ lần cuối cùng mình ăn là khi nào nữa! "
Ngọc Trúc ngạc nhiên hỏi lại, lúc này cô đã có chút thiện cảm với hắn. Dường như con người của Diêm Vương cũng không đáng sợ như cô nghĩ: " Nếu không ăn thì làm sao mà ngài có thể sống.. ý tì nữ là làm sao ngài có thể tồn tại đến bây giờ? "
Hắn phì cười, cách nói chuyện ngây ngô không kém phần thẳng thắng của cô khiến hắn cảm thấy trái tim như có hơi ấm tràn vào: " Bởi vì ta được sinh ra từ đá, vốn dĩ không cần ăn vẫn có thể sống được! "
Ngọc Trúc gật gật đầu, tỏ ý như đã hiểu. Nhưng như vậy thì sống còn có ý nghĩa gì chứ? Đối với cô, được hưởng thức món ăn chính là ý nghĩa lớn nhất để tồn tại đó. Ngọc Trúc nhìn bàn ăn trống trơn mà dâng lên niềm xúc động, thật cảm động! Diêm Vương làm cô nhớ đến người cha của cô quá! Kể từ lúc này, cô quyết tâm đem hắn xem như cha mình mà đối đãi.
Suy nghĩ một hồi, cô quay sang nhìn hắn với ánh mắt kiên định: " Nếu vậy ngày mai ngài có muốn nếm thử món bánh tì nữ làm hay không? Mặc dù tì nữ làm không được ngon lắm, nhưng tì nữ sẽ cố gắng hết sức ạ! "
Diêm Vương xua tay, định từ chối, nhưng Ngọc Trúc vẫn hạ quyết tâm:
" Dù sao thì tì nữ cũng đang nợ ngài một món nợ lớn, hơn nữa, nếu không ăn thì làm sao được! Mặc dù ngài không cần phải ăn mới sống, nhưng được nếm hương vị món ngon cũng là một loại niềm vui đấy ạ! Xin ngài hãy để tì nữ được trả nợ đi ạ! "
Thấy cô như vậy hắn cũng không từ chối nữa, kể từ khi người đó rời xa hắn, mọi món ăn sơn hào hải vị cho dù có ngon đến mức nào, khi cho vào miệng hắn đều chở nên nhạt nhẽo, không mùi không vị. Từ đó hắn không còn ăn thức ăn nữa, chỉ bầu bạn bên chén rượu đắng mà thôi. Có lẽ vị đắng ấy chính là vị duy nhất mà hắn có thể cảm nhận được. Mặc dù vậy, nhưng trong lòng hắn lại trông chờ vào những món ăn ngày mai do chính tay cô nấu.