Cô Vợ Ngọt Ngào: Tổng Tài Xin Hãy Kiềm Chế

Chương 3: Mỗi tháng năm triệu (1)




Hôm sau.

Bầu trời trong xanh, đồng hồ sinh học của Úc Thiếu Mạc thức dậy đúng giờ. Anh cau mày, đôi mắt đại bàng lạnh lẽo dần mở ra.

Hình như có gì đó không ổn trong vòng tay anh, Úc Thiếu Mạc nhìn xuống.

Thân thể nhỏ nhắn của Nhiễm Kiều Kiều bị anh ôm chặt trong vòng tay, cánh tay mỏng manh khoanh trước ngực như con thú nhỏ đang chống cự lại vòng tay của anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vẫn còn lưu lại nước mắt..

Úc Thiếu Mạc cau mày nhìn khuôn mặt Kiều Nhiễm Nhiễm với vẻ mặt khó tin. Đã lâu rồi anh không ngủ với người phụ nữ nào.

Điện thoại trên đầu giường rung lên, anh biết đó là đồng hồ báo thức mà trợ lý Lục Nghiêu đặt cho anh.

Mười lăm phút sau Úc Thiếu Mạc bước ra khỏi phòng tắm, quần áo đầy đủ và chỉnh tề.

Đi ngang qua giường, khóe mắt Úc Thiếu Mạc liếc một cái đột nhiên ngừng lại, nhìn thẳng trên giường.

Không biết Nhiễm Kiều Kiều trở mình lúc nào, cánh tay trắng như tuyết và tấm lưng cong của cô lộ ra ngoài không khí. Úc Thiếu Mạc nhìn nhằm chằm vào các dấu răng anh khác nhau mà anh để lại trên đó, ánh mắt dần nóng lên. Anh nhớ hôm qua anh đã mất kiểm soát và cắn người phụ nữ này. Đây là chuyện trước nay chưa từng xảy ra, anh cũng không theo kiểu SM.

Úc Thiếu Mạc hít một hơi thật sâu, đè nén sự bồn chồn của bụng dưới dùng ánh mắt kiềm chế nhìn Nhiễm Kiều Kiều cuối cùng quay người về phía cửa.



Hôm nay anh sẽ gặp vài vị khách quan trọng và anh sẽ chiến vào một buổi tối nào đó.

Cửa mở, Lục Nghiêu đứng ở ngoài cửa cung kính gọi: "Mạc Thiếu."

Úc Thiếu Mạc sải chân dài đi về phía trước, lạnh nhạt nói: "Người bên trong hương vị không tệ, anh giữ lại đi."

Lục Nghiêu đang đi theo phía sau liền kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của Úc Thiếu Mạc, trước kia Mạc thiếu nói nhiều nhất là câu ở lại, hôm nay lại nói khẩu vị gì cơ? Với tư cách là trợ lý trưởng của nhà họ Úc, trợ lý Lục hiểu ngay anh ta cần phải làm gì.

* * *

Ba tiếng sau khi Úc Thiếu Mạc rời đi, Nhiễm Kiều Kiều bị cơn đau làm cho tỉnh dậy.

Trên mu bàn tay đau nhói như có kim châm, Nhiễm Kiều Kiều cau mày mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy trước mặt mình có đường viền màu trắng rất cao.

Sau khi sững sờ một lúc, Nhiễm Kiều Kiều từ trang phục đoán ra người này là bác sĩ. Nhiễm Nhiễm ngồi dậy vừa nhúc nhích được một chút thì đột nhiên bị ai đó chặn lại.

"Cô ơi, cô đang truyền nước, đừng cử động." Bác sĩ trước mặt nói với Nhiễm Kiều Kiều.

Nhiễm Kiều Kiều sững sờ nhìn mu bàn tay, cau mày nói: "Truyền nước? Tại sao phải truyền nước?"



Nhiễm Kiều Kiều không biết giọng mình khó nghe như thế nào, khi cô vừa mở miệng cổ họng cô như muốn bốc cháy.

"Cô bị đa chấn thương nhẹ, có hiện tượng mất nước, nghiêm trọng hơn là bị rách phần thân dưới. À, mà nghe giọng nói của cô thì vẫn còn rách dây thanh quản."

Giọng nói theo công thức của bác sĩ vang lên bên tai Nhiễm Kiều Kiều như cái tát vào mặt cô. Nhưng cô không còn trong trắng nữa nên không có gì phải giấu giếm. Nhiễm Kiều Kiều nhìn bác sĩ và nói: "Làm ơn rút kim ra giúp tôi."

"Không được." Bác sĩ từ chối.

"Làm ơn giúp tôi rút kim ra, tôi không cần điều trị, tôi chỉ muốn rời khỏi đây ngay bây giờ." Ánh mắt và giọng điệu của Nhiễm Kiều Kiều rất kiên quyết.

Bác sĩ dừng lại và nói: "Cô có chắc không?"

Anh ta được Lục Nghiêu mời đến, nếu người phụ nữ này không khỏi bệnh thì e rằng anh ta không dễ dàng nói chuyện. Nhưng nếu người phụ nữ này tự ý rời đi thì không liên quan gì đến anh ta.

Thấy Nhiễm Kiều Kiều gật đầu chắc chắn bác sĩ liền giúp cô rút kim ra.

"Mời anh ra ngoài." Nhiễm Kiều Kiều cúi đầu nói.

Cô có thể cảm thấy dưới lớp chăn cơ thể mình không một mảnh vải che thân, giờ cô muốn vào phòng tắm để tắm rửa.