"Anh chờ một chút, tôi đi tìm đũa." Nhiễm Kiều Kiều nói.
* * *
Nhiễm Kiều Kiều đưa đôi đũa đã tìm được cho Úc Thiếu Mạc xong thì cô lại làm cho mình một bát mì khác rồi bưng lên bàn ăn như hổ đói.
Cả ngày cô đã không ăn và bây giờ cô đang đói gần chết rồi.
"Bình thường cô đều ăn như vậy sao?"
Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc vang lên ở đối diện, Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn lên.
Cô chọn chỗ cách xa Úc Thiếu Mạc nhất để ngồi xuống, bây giờ giữa cô và Úc Thiếu Mạc cách nhau một khoảng cách thật dài, bởi vì không đeo kính nên cô phải nheo mắt mới có thể miễn cưỡng nhìn rõ được.
"Cô không có máy tính, có phải cô nghèo đến mức ngay cả kính cũng không mua nổi không?"
Giọng nói châm chọc của Úc Thiếu Mạc lại vang lên.
Ninh Kiều Kiều giật mình rồi cúi đầu tiếp tục ăn mì, giọng nói có chút không rõ ràng: "Không phải, tôi có kính, chỉ là bình thường không hay đeo lắm."
Bình thường khi học bài thì cô mới dùng kính.. Thế giới này mơ hồ hay rõ ràng Ninh Kiều Kiều cũng không có thời gian để cảm nhận.
Động tác ăn mì của Úc Thiếu Mạc vô cũng tao nhã, anh liếc Ninh Kiều Kiều một cái rồi nói: "Tìm được nhà rồi sao?"
Câu hỏi này làm cho tâm trạng của Ninh Kiều Kiều vui vẻ, cô gật đầu và nói: "Tìm được rồi, tôi còn tìm được một công việc nữa!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô đỏ bừng phía sau hơi nóng, khóe môi nhếch lên một nụ cười yếu ớt nhưng chân thành, bỗng nhiên bàn tay đang cầm đũa của Úc Thiếu Mạc siết chặt lại.
"Làm việc? Một ngày bao nhiêu tiền? Cô chỉ có một tuần, có đủ trả lại tiền cho tôi không?" Úc Thiếu Mạc khinh thường nói.
Ninh Kiều Kiều giật mình, trong mắt hiện lên một tia buồn bã, cô dừng một chút rồi ngẩng đầu nhìn Úc Thiếu Mạc nói: "Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền!"
Mặc dù biết là hy vọng xa vời nhưng với tính cách của cô chưa đến phút cuối cùng thì cô sẽ không bỏ cuộc.
"Tôi chờ cô." Đôi mắt chim ưng lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc liếc Ninh Kiều Kiều một cái.
Chờ cô..
Là chờ cô trả lại tiền, hay là chờ cô như lời anh nói, cởi hết quần áo nằm trên giường của anh..
Ninh Kiều Kiều giật mình, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tắt đi, cô yên lặng cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Nhất thời trên bàn ăn không ai nói gì, chỉ có chút âm thanh rất nhỏ phát ra từ bát đũa.
* * *
Ninh Kiều Kiều rời khỏi biệt thự của Úc Thiếu Mạc thuận lợi hơn so với cô nghĩ rất nhiều, thậm chí cô còn được ô tô đưa đi.
Sau khi xe đến vành đai 3, Ninh Kiều Kiều bảo tài xế dừng xe lại.
"Cô Nhiễm, cô muốn xuống xe ở đây sao?" Lục Nghiêu ngồi ở hàng ghế đầu quay lại hỏi Ninh Kiều Kiều.
"Tôi họ Ninh." Ninh Kiều Kiều nói.
Lục Nghiêu ngẩn ra, anh ta cau mày nhìn Ninh Kiều Kiều, thật sự là không rõ vì sao cô gái này lại cố chấp với họ của mình như vậy.
"Chỗ tôi thuê nhà cách nơi này không xa, chỗ đó không tiện đậu xe, tôi tự mình đi qua là được rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi tới đây, tạm biệt."
Ninh Kiều Kiều nói xong liền mở cửa xe xuống xe.
Thật ra chỗ cô ở cách đây một khoảng cách rất xa, nhưng Ninh Kiều Kiều không muốn bọn họ biết cô sống ở đâu, bởi vì cô sợ bọn họ sẽ nói cho Úc Thiếu Mạc biết.
Lục Nghiêu có chút kinh ngạc nhìn bóng dáng quật cường kéo vali ngoài cửa sổ xe, anh ta bật cười lắc đầu nói với tài xế: "Đi thôi, Mạc thiếu còn đang chờ ở bên kia đấy."
Ninh Kiều Kiều đi chưa được mấy bước thì chiếc Rolls-Royce màu đen liền lướt qua cô.
Nhìn chiếc xe chạy ra xa, cuối cùng Ninh Kiều Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm, cô nhanh chóng xoay người đi về hướng ngược lại.
Vừa rồi là cô nói dối, hướng này không phải là hướng đến chỗ thuê nhà của cô, có lẽ không cần thiết phải làm như vậy, nhưng mà.. phòng bị một chút vẫn hơn, đúng không?