Cô Vợ Ngọt Ngào: Tổng Tài Xin Hãy Kiềm Chế

Chương 19: Đó không phải là Nhiễm Kiều Kiều sao? (1)




Cảm giác có được cuộc sống mới là như thế nào, mặc dù vẫn còn nhiều rắc rối và ngay cả chỗ ở cũng không có nhưng bây giờ Ninh Kiều Kiều vẫn cảm thấy vui vẻ đến mức muốn bay lên.

Trong khu biệt thự nên có rất ít người đi bộ trên đường phố.

Ninh Kiều Kiều kéo vali đi, bánh xe ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh thảm thiết, tay kia của cô đang cầm điện thoại để gọi điện.

"Bách Hiểu, ừm, là tớ đây, bây giờ cậu đang ở nhà sao? Tớ muốn đến nhà cậu và dùng máy tính của cậu một chút.."

Ninh Kiều Kiều vừa đi vừa gọi điện thoại cho Bách Hiểu thì thấy phía trước có xe chạy đến, cô liền nép vào bên trong đường. Nhưng không ngờ chiếc xe kia chạy càng ngày càng chậm cuối cùng khi cách cô mấy bước chân thì dừng lại.

Ninh Kiều Kiều cầm điện thoại nhìn chiếc xe với vẻ mặt nghi ngờ.

Cửa sổ xe hạ xuống, một người nào đó mà Nhiễm Kiều Kiều không ngờ đến thò đầu ra nhìn cô.

Rất đẹp trai.

Ngũ quan nhã nhặn với cặp kính cận, cả người đầy vẻ tri thức khiến ấn tượng đầu tiên của người khác với anh ta rất tốt.

Chia tay ba năm, khi Ninh Kiều Kiều gặp lại Nhiễm Văn Hiên thì cô vẫn không tránh khỏi cảm giác bồi hồi và xúc động.

Ngay cả tiếng gió xung quanh cũng dừng lại, Bách Hiểu vẫn còn đang nói cái gì đó trong điện thoại nhưng Ninh Kiều Kiều đã cúp máy. Cô bình tĩnh nhìn Nhiễm Văn Hiên không chớp mắt.

Chắc là nắng ở California rất mạnh nên cả người anh đều rám nắng.



"Ơ, đây không phải là chị gái sao? Sao chi lại ở đây?"

Giọng nói của Hàn Lộ vang lên giống như một cái tát mạnh mẽ vào mặt Ninh Kiều Kiều khiến cô tỉnh táo lại.

Cho tới bây giờ Hàn Lộ đều gọi cô là em gái, hôm nay là lần đầu tiên cô ta gọi cô là chị.

Ninh Kiều Kiều nhếch môi đầy giễu cợt, cô cúi đầu nhẹ nhàng gọi: "Anh Văn Hiên."

Im lặng.

Bỗng nhiên bầu không khí truyền đến một tiếng vang nhẹ, Ninh Kiều Kiều nghe thấy tiếng mở cửa xe sau đó trước mặt cô xuất hiện một đôi giày da.

"Kiều Kiều, trời nóng như vậy em đi đâu thế?" Giọng nói của Nhiễm Văn Hiên vang lên trên đầu cô và vẫn dễ nghe như trước đây.

Nhiễm Kiều Kiều giật mình nhưng lúc này trong tai cô chỉ toàn là tiếng nước.

"Văn Hiên, anh mau lên xe đi. Ngoài trời nắng như vậy nếu anh muốn nói chuyện với chị gái thì gọi chị ấy lên xe đi, em không ngại đâu."

Giọng nói mềm mại đầy châm chọc của Hàn Lộ vang lên bên tai của Nhiễm Kiều Kiều.

"Hôm qua Hàn Lộ đi họp lớp, anh có đi chung với cô ấy. Sau đó uống nhiều quá nên tối không có về nhà. Hôm nay mới quay về thăm em, Kiều Kiều em sẽ không giận anh trai chứ? Tiểu Lộ nói bây giờ một ngày em phải làm đến mấy việc, sao em phải liều mạng như vậy chứ?" Nhiễm Văn Hiên thấp giọng nói.

Buổi họp lớp..



Nếu không phải chính tai cô nghe được thì cô sẽ ngu ngốc tin vào điều đó.

Ninh Kiều Kiều rất muốn hỏi Nhiễm Văn Hiên một câu là buổi họp lớp được tổ chức bên hồ bơi sao?

Nhưng bây giờ thì điều đó có ý nghĩa gì chứ?

Nói với anh ta rằng cô làm nhiều việc cùng lúc như vậy là để tiết kiệm đủ tiền mua vé máy bay sao?

"Em không có giận anh, anh trai anh mau lên xe đi. Em có việc phải đi trước, có cơ hội thì chúng ta nói chuyện sau."

Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu lên mỉm cười với Nhiễm Văn Hiên.

Hàm Lộ thì thoải mái ngồi xong xe hưởng máy lạnh còn cô thì xách vali đứng ở ven đường.

Nhìn thế nào thì cô cũng giống như một trò đùa.

Nhiễm Văn Hiên ngạc nhiên nhìn Ninh Kiều Kiều, đôi môi anh ta mấp máy định nói gì đó nhưng Ninh Kiều Kiều đã kéo vali đi ngang qua người anh ta và không cho anh ta cơ hội để nói.

Tiếng bánh xe lăn trên mặt đất lại vang lên, Nhiễm Văn Hiên quay đầu lại nhìn theo bóng lưng Ninh Kiều Kiều và cau mày với vẻ không vui.

Trong xe Hàn Lộ nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều qua gương chiếu hậu rồi lại nhìn qua Nhiễm Văn Hiên, trong mắt cô ta hiện lên một tia ác độc.

Con nhỏ đó đã đi xa rồi, có gì đẹp mà nhìn chứ!