Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 748




Đôi mắt của người đàn ông cứ dừng trên cơ thể cô, điều này khiến lông mày của Đường Tâm Nhan đan chặt vào nhau, cô không thích anh mắt của anh ta tí nào.

“Anh gì đó ơi, mắt của anh có vấn đề gì không?”

Đường Tâm Nhan từ từ hé mở đôi môi đỏ mọng gợi cảm dưới ánh mắt mong chờ của người đàn ông.

Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan, nhưng thứ mà anh ta nhận được không phải là thứ anh ta thích nghe, điều này khiến người đàn ông có hơi thất vọng, nhưng về câu hỏi của Đường Tâm Nhan, anh ta không hiểu lắm.

“Mắt của tôi không có vấn đề gì cả.”

Đường Tâm Nhan khẽ gật đầu.

“Nếu như đã không có vấn đề gì sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm thế? Anh này, mặc dù bây giờ tôi còn độc thân, nhưng tôi có thể nói rất rõ ràng với anh rằng tôi không có hứng thú với anh. Anh cũng không phải loại tôi thích, vì vậy xin đừng lãng phí thời gian trên người tôi, anh chẳng nhận được gì đâu.”

Sau khi nói xong những lời này, Đường Tâm Nhan trực tiếp đi qua người đàn ông, từ chối không dây dưa, vô cùng dứt khoát.

Người đàn ông không cảm thấy tức giận khi bị người phụ nữ từ chối, nhưng cách từ chối của Đường Tâm Nhan khiến anh ta trông có vẻ không hài lòng cho lắm.

Khi Đường Tâm Nhan đi ngang qua anh ta, bàn tay to lớn của người đàn ông đã nắm chặt lấy cổ tay của cô.

“Cái anh này, anh có ý gì vậy?”

Đột nhiên cổ tay của cô bị bắt lấy, sắc mặt của Đường Tâm Nhan trở nên vô cùng khó coi, nhất là sức lực của người đàn ông kia càng khiến cô tay cô đau nhức.

“Khiêu vũ với tôi, tôi sẽ lập tức thả em ra.”

Khuôn mặt của gã đàn ông không còn hiền lành như trước nữa mà lộ ra một tia phải có cho bằng được.

“Khiêu vũ với anh?” Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng: “Xin lỗi, chị đây không có hứng thú.”

Đường Tâm Nhan cố gắng dùng sức để hất tay gã đàn ông ra, nhưng anh ta luôn bị cô từ chối kia lại càng túm chặt hơn, Đường Tâm Nhan nhất thời cũng không đẩy anh ta ra nữa.

Thay vào đó, dưới ảnh hưởng của anh ta, cô bất lực ngã vào vòng tay của người đó.

“Không hổ là người phụ nữ của Mặc Trì Úy, mùi hương… rất thơm.”

Khi gã đàn ông ngửi thấy mùi thơm tao nhã trên cơ thể Đường Tâm Nhan, một nụ cười dâm đãng hiện lên trên khuôn mặt anh ta.

“Bốp…” Không chút do dự, không hề suy nghĩ, Đường Tâm Nhan trực tiếp giơ tay còn lại lên, tát thẳng vào mặt anh ta một cái.

Âm thanh đột ngột vang lên khiến mọi người đều chú ý đến hai người.

“Cô…” Sau khi bị ăn một bạt tai, lại bị mọi người chế nhạo, tên đàn ông đột nhiên trở nên vô cùng tức giận, bàn tay to nắm lấy Đường Tâm Nhan càng dùng sức hơn.

“Bỏ tôi ra.”

Cơn đau dữ dội trên cổ tay khiến Đường Tâm Nhan kêu lên một tiếng đau đớn, bởi vì đau đớn mà hai hàng lông mày cô nhíu chặt vào nhau.

Khi mọi người nhận ra Đường Tâm Nhan là vợ cũ của Mặc Trì Úy, họ lại càng quan tâm đến những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

“Đi khiêu vũ với tôi, nếu không tôi sẽ không thả cô ra đâu.”

Gã đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đi khiêu vũ với anh ư?”

Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan khẽ nhếch lên nở một nụ cười nhạo báng.

“Xin lỗi, bà cô đây khinh.”

Lời từ chối của Đường Tâm Nhan khiến những người xung quanh đều đồng tình với gã đàn ông, nghe được âm thanh đồng cảm của mọi người, sắc mặt anh ta lập tức xanh mét.

Anh ta đột nhiên ôm Đường Tâm Nhan trong tay, chuẩn bị cưỡng chế kéo cô lên sàn nhảy.

“Buông cô ấy ra.” Âm thanh đột ngột vang lên khiến gã đàn ông giật mình.

“Mặc… Mặc Trì Úy?” Khi nhìn thấy Mặc Trì Úy đi về phía mình, trong mắt anh phủ một tầng sương lạnh lẽo, gã đàn ông theo bản năng có chút sợ hãi, dẫu sao thì trên thương trường, có ai lại muốn đắc tội với ông trùm khét tiếng này chứ.

“Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.” Mặc Trì Úy trực tiếp bước đến bên gã đàn ông, con ngươi đen sắc bén tàn nhẫn bắn về phía anh ta, ánh mắt anh tràn ngập nguy hiểm và tàn nhẫn.

Không muốn bị mọi người nhìn thấu anh ta là sợ Mặc Trì Úy, cho nên gã đàn ông cố ý ưỡn thẳng ngực.

“Cô ta đã là vợ cũ của anh, Mặc Trì Úy, hiện tại anh không có bất kỳ mối quan hệ nào về mặt pháp lý với cô ta, vì vậy… vì vậy việc cô ta muốn ở bên tôi không liên quan gì đến anh.”

Gã đàn ông vừa nói vừa kéo Đường Tâm Nhan đi về phía sàn nhảy.

“Anh thả tôi ra.” Đường Tâm Nhan vùng vẫy khó khăn, nhưng không thể thoát ra khỏi gã đàn ông, đôi mắt sáng như sao của cô rơi trên người của Mặc Trì Úy.

“Đây là do anh tự tìm đấy.” Nói xong, Mặc Trì Úy trực tiếp giáng quả đấm nặng nề đánh vào mặt gã đàn ông một cú không thương tiếc.

“A…” Tiếng kêu hét như lợn bị chọc tiết lập tức vang lên, khi mọi người phản ứng lại, Đường Tâm Nhan đã bị Mặc Trì Úy ôm vào lòng còn gã đàn ông vừa rồi cứ ôm cô, muốn kéo cô vào sàn nhảy, mặt mày xanh tím bầm dập.

“Có đau không?” Mặc Trì Úy nâng bàn tay gã đàn ông đã túm lấy Đường Tâm Nhan lên, khi nhìn thấy vết bầm tím trên cổ tay cô, sự thù hằn trong mắt Mặc Trì Úy càng trở nên mạnh mẽ hơn.

“Mặc Trì Úy, mày… mày lại vì một con đàn bà mà đắc tội với tao?”

Gã đàn ông chật vật đứng lên, trong ánh mắt anh ta tràn đầy tức giận, hung tợn nhìn chằm chằm vào người Mặc Trì Úy.

Mặc Trì Úy không nói lời nào, bàn tay to trực tiếp túm lấy cổ tay anh ta, sau đó… khẽ dùng sức bẻ gãy.

“Không ai có thể chạm vào người phụ nữ mà Mặc Trì Úy tôi muốn bảo vệ.”

Nhìn gã đàn ông ngã trên mặt đất thở hồng hộc, Mặc Trì Úy không có chút thương cảm, ngược lại tràn đầy khinh thường.

“Chúng ta đi thôi.”

Mặc Trì Úy cởi áo vest khoác lên mặt Đường Tâm Nhan, sau đó vòng tay qua người cô, khí chất vô cùng vương giả bước ra khỏi đại sảnh buổi tiệc.

Đường Tâm Nhan được Mặc Trì Úy đỡ lên xe, cô khá lo lắng.

“Anh ta… anh ta sẽ không gây phiền phức cho anh chứ?” Đường Tâm Nhan không nhịn được nhẹ giọng hỏi khi nhìn thấy Mặc Trì Úy ngồi bên cạnh.

“Em đang lo lắng cho anh à?”

Mặc Trì Úy nhướng mày kiếm, trên khuôn mặt tuấn tú nhuốm một nụ cười vui vẻ.

“Tôi…” Đường Tâm Nhan nhất thời không biết làm sao để đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm của Mặc Trì Úy: “Tôi chỉ không muốn anh gặp bất cứ phiền phức nào vì tôi.”

Đường Tâm Nhan nói.

“Nói cho anh biết, tại sao hôm nay em lại xuất hiện ở đây? Đến tìm anh có phải không?” Bàn tay lớn với các khớp xương rõ ràng của Mặc Trì Úy đột nhiên nâng lên chiếc cằm nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan lên, đôi mắt hoa đào sâu như biển khóa chặt trên người cô.

“Tôi…” Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi. Cô không muốn che giấu những suy nghĩ trong lòng mình nữa: “Đúng vậy, tôi tới đây tìm anh.”

Khi nói ra điều này, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“A…” Còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Mặc Trì Úy ôm vào trong lòng, tiếp sau đó là một nụ hôn nóng bỏng, đôi môi mỏng của anh thần tốc dán lên đôi môi đỏ như hoa hồng của cô.

Lại sao nữa vậy? Cô bị hôn à?

Khi cảm nhận được sức nóng bừng bừng trên đôi môi đỏ mọng của mình, Đường Tâm Nhan mới phản ứng lại, nhưng có điều, lần này, cô không đẩy Mặc Trì Úy ra mà… ngược lại, cô để đôi môi đỏ mọng của mình nghênh đón đôi môi mỏng gợi cảm của anh.