Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 733




Bởi vì gần đây công việc phiên dịch khá bận rộn nên thời gian nghỉ ngơi của Đường Tâm Nhan ngày một ít đi, trừ những lúc chờ cùng con trai hay nấu cơm cho con thì cô không còn thời gian rảnh, một lòng chú tâm vào công việc.

Điều khiến cô cảm thấy may mắn là khi cô làm việc, con trai không hề quấy khóc, cậu bé chỉ yên lặng ngồi trên xe đẩy, ngoan ngoãn chơi đồ chơi yêu thích.

Khi làm việc mệt, Đường Tâm Nhan sẽ chơi cùng con một lúc, ngồi nhìn con trai ở bên cạnh mình, khuôn mặt Đường Tâm Nhan lộ ra vẻ tươi cười hạnh phúc.

“Mẹ… mẹ mẹ.”

Đường Tâm Nhan đang chăm chú phiên dịch thì nghe được tiếng của con trai

Ôi trời ơi, cậu bé đây là đang… đang gọi cô là mẹ sao?

Vẻ mặt Đường Tâm Nhan không thể tin nổi, cô lập tức vứt bỏ tài liệu trong tay, ôm lấy con trai vào lòng.

“Cục cưng, con vừa gọi mẹ sao? Gọi lại một lần cho mẹ nghe đi, được không?” Đường Tâm Nhan vui vẻ nói. Đôi mắt phượng dán chặt trên người con trai, không bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của cậu bé.

“Mẹ… mẹ mẹ.” Con trai lại gọi một lần nữa, lần này Đường Tâm Nhan nghe rõ ràng, trong lòng cô vô cùng kích động, ôm chặt con trai vào lòng.

Mẹ, mẹ thấy không? Cục cưng gọi con là mẹ, nếu như mẹ vẫn còn trên đời thì cục cưng sẽ gọi mẹ là bà ngoại đấy.

Nhìn bức ảnh chụp mẹ mình đặt ở trên bàn, Đường Tâm Nhan không kìm được nước mắt chảy xuống.

“Ting…” Đột nhiên tiếng chuông cửa reo lên, Đường Tâm Nhan mới bừng tỉnh khỏi thế giới đau khổ. Chẳng lẽ là Trình Tử Thanh?

Nghĩ tới khoảng thời gian vừa rồi, Trình Tử Thanh đều mang bữa tối tới cho cô, Đường Tâm Nhan khẽ nhíu mày.

Cô bế con trai lên, đi ra khỏi phòng tới phía cửa.

Bởi vì cho bình thường giờ này đều là Trình Tử Thanh tới tìm cô cho nên Đường Tâm Nhan không chút nghi ngờ, trực tiếp mở cửa ra.

Khi cô mở cửa ra, nhìn thấy Mặc Trì Úy đứng ở cửa, Đường Tâm Nhan hối hận muốn tát chính mình vài cái.

Cô muốn đóng cửa lại, có điều anh đã nhanh tay hơn cô, chen vào nhà trước.

“Anh làm con ngã đấy.” Đường Tâm Nhan muốn đẩy Mặc Trì Úy ra, bên tai cô lại truyền tới giọng nói dịu dàng như rượu vang đỏ của anh.

Hít một hơi thật sâu, Đường Tâm Nhan khiến bản thân bình tĩnh trở lại, cô càng ôm chặt con hơn.

“Anh muốn làm cái gì? Mặc Trì Úy, tôi có thể báo cảnh sát anh đột nhập trái phép để cảnh sát bắt anh đi đấy.” Đường Tâm Nhan lạnh giọng quát, hận không thể đẩy anh ra khỏi nhà mình ngay lập tức.

Mặc Trì Úy biết khi Đường Tâm Nhan thấy anh sẽ có thái độ lạnh nhạt như vậy, thế nhưng anh không ngờ thái độ bây giờ của cô đối với anh không chỉ là lạnh nhạt mà còn là… chán ghét.

“Anh tới thăm con trai, cô gái, em không có quyền tước bỏ tư cách thăm con trai của anh.” Mặc Trì Úy giơ tay hướng về phía con trai.

Đường Tâm Nhan không hề muốn Mặc Trì Úy chạm vào con mình, nhưng cô không ngờ khi anh giơ tay ra, con trai cũng vươn tay tới, hơn nữa khuôn mặt còn cười vô cùng vui vẻ, dáng người nhỏ nhắn cố gắng hướng về phía Mặc Trì Úy.

Con trai, thật đúng là một kẻ phản bội nhỏ.

Dáng vẻ con trai nóng lòng muốn bổ nhào vào lòng Mặc Trì Úy, khiến Đường Tâm Nhan bất đắc nhĩ.

“Duệ Nhân, để bố bế nào.”

Vẻ mặt anh dịu dàng nhìn con trai, thấy ánh mắt như vậy, Đường Tâm Nhan không khỏi nhíu chặt mày.

“Bố… bố bố… bế.”

Con trai đột nhiên nói vài tiếng khiến vẻ mặt Mặc Trì Úy kinh ngạc đến vui mừng.

“Tâm Nhan, em nghe thấy không? Con… con đang gọi anh là bố, con biết gọi bố rồi.” Mặc Trì Úy hưng phấn đến nỗi suýt chút nữa nhảy dựng lên, có điều nghĩ tới chân mình vừa mới bình phục, vẫn chưa thể vận động kịch liệt nên anh phải áp chế bản thân mình cố gắng kiềm chế vui mừng.

Anh trực tiếp ôm lấy con trai từ lòng Đường Tâm Nhan, ôm vào lồng ngực mình.

“Con trai, bố rất nhớ con.”

Mặc Trì Úy không ngừng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé.

Nhìn thấy con trai vui vẻ ở trong lòng Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan có chút hụt hẫng.

Thằng nhóc thúi này, cô vẫn luôn chăm sóc cậu bé vậy mà cậu bé thấy người đàn ông có cùng huyết thống này lại không cần người mẹ như cô nữa.

“Đưa con cho tôi đi, anh đã ôm một lúc rồi.”

Đường Tâm Nhan vẫn luôn tính thời gian, khi sắp được năm phút, cô đi tới trước mặt Mặc Trì Úy, duỗi tay ôm lấy con trai.

“Để anh ôm thêm một lát đi, thằng bé không phải là con của một mình em, nó cũng là con anh mà.”

Vẻ mặt Mặc Trì Úy bất đắc dĩ, lúc này trong mắt Đường Tâm Nhan, anh chẳng khác gì mấy tên bắt cóc buôn bán trẻ em.

“Nó là của một mình tôi thôi.” Đường Tâm Nhan nói, duỗi tay muốn đoạt lại con trai nhưng Mặc Trì Úy vẫn ôm chặt lấy con.

Hơn nữa, điều khiến Đường Tâm Nhan bất ngờ là, đôi tay nhỏ của con trai vẫn luôn quấn lấy cổ anh.

Tên nhóc thúi này, đúng là kẻ phản bội nhỏ.

“Tâm Nhan, làm cho anh chút đồ ăn đi, cả ngày nay anh chưa ăn gì rồi.” Mặc Trì Úy đột nhiên mở miệng nói.

Làm đồ ăn cho anh?

Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.

“Mặc Trì Úy, anh cho rằng nhà tôi là tổ chức từ thiện sao? Thật xin lỗi, tòa miếu nhỏ này của tôi không chưa nổi Phật lớn như anh, mong anh mau đi đi.”

Nói rồi Đường Tâm Nhan đi thẳng tới cửa, mở cửa nhà ra.

“Mời anh rời đi ngay lập tức.”

Thấy cửa phòng mở to, Mặc Trì Úy bất đắc dĩ thở dài một hơi.

“Người con gái vô tâm này, anh thật sự đói bụng.” Mặc Trì Úy cố ý giả bộ làm ra vẻ đói bụng như muốn ngất xỉu tới nơi, anh chưa từng nghĩ tới vì ăn vạ ở đây mà phải làm một người đàn ông mặt dày như lúc này.

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú làm bảo mẫu của anh.” Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, trở lại trước mặt Mặc Trì Úy, trực tiếp đoạt lấy con.

“Oa oa…” Đột nhiên bị Đường Tâm Nhan ôm đi, cậu bé khóc lớn lên khiến cho cô luống cuống tay chân.

“Bố… bố bố.” Nhìn thấy con trai cứ luôn duỗi tay muốn để Mặc Trì Úy bế, trong lòng Đường Tâm Nhan tràn ngập ghen tuông.

Tên nhóc thúi, uổng công mẹ thương con.

“Đưa con cho anh đi.”

Làm thế nào cũng không thể khiến con trai ngừng khóc, Đường Tâm Nhan đành phải giao cậu bé cho Mặc Trì Úy.

“Cô gái, em không làm gì cho anh ăn, anh thật sự muốn ngất xỉu đi, đến lúc đó không phải một mình anh ngã mà còn có con trai cục cưng của chúng ta ngã theo nữa đấy.”

Mặc Trì Úy lại một lần nữa hé môi mỏng, âm thanh trầm thấp tà mị.

“Anh…” Tên đài ông đáng chết, dám dùng con trai để uy hiếp cô.

“Được, tôi nấu cho anh, tốt nhất là… sặc chết anh đi.” Nói xong câu đó, Đường Tâm Nhan trực tiếp đi vào phòng bếp.

Nhìn bóng dáng Đường Tâm Nhan rời đi, khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy khẽ ánh lên một nụ cười gian xảo.