Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 596




“Trì Úy, bố không muốn nghỉ ngơi, anh có thể xuống lầu nói chuyện với ông ấy một lúc không? Anh biết là ông ấy thích nói chuyện với anh nhất mà.”

Giọng nói ngọt ngào của Triệu Hân Hân vang lên bên tai Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan.

“Được, tôi sẽ xuống lầu ngay lập tức.” Mặc Trì Úy nói.

Nghe tiếng bước chân ngày càng xa, đôi lông mày đang nhíu chặt lại của Mặc Trì Úy lúc này mới hơi giãn ra.

“Vợ à, anh thật sự xin lỗi.”

Mặc Trì Úy xoay người nhìn Đường Tâm Nhan, nhìn vẻ mặt đỏ ửng thẹn thùng của Đường Tâm Nhan, trong lòng Mặc Trì Úy tràn đầy tự trách.

“Em biết ngay là cô ấy sẽ quấy rầy chúng ta mà.” Đôi môi đỏ gợi cảm của Đường Tâm Nhan khẽ cong lên, dường như từ khi Triệu Hân Hân xuất hiện cô đã đoán trước được rồi.

“Ngoan, ngủ một lát đi, khi nào đến bữa tối anh gọi em.”

Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan một cái sau đó anh đi thẳng xuống giường, rời khỏi phòng.

Sau khi Mặc Trì Úy rời đi, Đường Tâm Nhan trực tiếp nhắm hai mắt lại, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

“Bố, bố chơi cờ cùng Trì Úy di, con thích nhất là nhìn dáng vẻ chơi cờ của hai người, trông vô cùng xuất sắc.”

Triệu Hân Hân thấy Mặc Trì Úy xuống lầu, nhanh chóng cho người chuẩn bị bàn cờ.

“Được, tôi cũng thích chơi cờ cùng giáo sư.”

Mặc Trì Úy cũng không từ chối đề nghị của Triệu Hân Hân, anh còn bảo người giúp việc chuẩn bị hai ly cà phê.

Triệu Hân Hân nhận lấy bàn cờ người giúp việc mang tới, nhanh chóng xếp quân cờ giúp hai người.

“Được rồi, hai người có thể bắt đầu rồi.”

Sau khi Triệu Hân Hân xếp quân cờ xong bèn ngồi bên cạnh Mặc Trì Úy, khoảng cách hai người rất gần, chỉ cần Triệu Hân Hân dịch lại một chút là có thể chạm vào cánh tay Mặc Trì Úy, tiếp xúc vô cùng thân mật.

“Hân Hân, ngồi tránh sang một bên đi, đừng quấy rầy bố và Trì Úy chơi cờ.” Nhìn thấy Mặc Trì Úy vẫn luôn né tránh con gái mình cố ý đụng chạm, Triệu Chí Thành đột nhiên lạnh giọng nói. Ông ta không hy vọng con gái mình phải vứt bỏ lòng tự tôn và sự kiêu ngạo để theo đuổi một người đàn ông.

“Bố…”

Vẻ mặt Triệu Hân Hân có chút sợ hãi, không ngờ bố cô ta lại răn dạy cô ta như vậy, chẳng nhẽ ông ta quên rằng cô ta từng nói với ông ta rằng mình muốn theo đuổi Mặc Trì Úy sao?

“Ngồi tránh sang một bên đi, đừng để bố phải nói đến lần thứ hai.”

Giọng nói Triệu Chí Thành tràn ngập cảnh cáo.

Không còn cách nào khác, Triệu Hân Hân đành phải ngồi trên sô pha, có điều ánh mắt đào hoa mị hoặc vẫn dán chặt vào người Mặc Trì Úy.

“Kỹ năng chơi cờ không hề suy giảm chút nào.”

Triệu Chí Thành tán thưởng nói, tràn ngập bội phục với kỹ năng chơi cờ của Mặc Trì Úy.

“Tâm Nhan thích chơi cờ nên cứ có thời gian lại chơi hai ba ván cùng cô ấy.” Mặc Trì Úy cười nói, nhắc tới Đường Tâm Nhan, ánh mắt anh tràn đầy dịu dàng.

Thấy ánh mắt Mặc Trì Úy như vậy, Triệu Chí Thành không khỏi chắc chắn con gái mình không có chút hy vọng nào nữa rồi.

“Trì Úy, nước đi này của anh đúng lúc ăn được quân của bố rồi.” Triệu Hân Hân rõ ràng ngồi trên sô pha bên cạnh Mặc Trì Úy nhưng vẫn cố gắng chủ động tìm đề tài để nói chuyện với Mặc Trì Úy.

“Hân Hân, người thật sự xem cờ thì không được nói chuyện.” Triệu Chí Thành quay đầu về phía con gái, nhìn bằng ánh mắt cảnh cáo.

Đối mặt với sự răn dạy lần nữa của bố mình, trong lòng Triệu Hân Hân tràn đầy bất mãn.

Tổng cộng hai ván, mỗi người thắng một lần.

“Cậu chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.” Người giúp việc đi tới bên cạnh Mặc Trì Úy, nhẹ giọng nói.

Mặc Trì Úy gật đầu.

“Giáo sư, Hân Hân, hai người tới nhà ăn trước đi, tôi về phòng gọi Tâm Nhan.”

Mặc Trì Úy cười nói.

“Trì Úy, có lẽ cô ấy quá mệt mỏi rồi, anh để cô ấy nghỉ ngơi đi, chúng ta ăn trước, đợi cô ấy tỉnh lại thì bảo giúp việc chuẩn bị cơm cho cô ấy sau.”

Triệu Hân Hân đi tới trước mặt Mặc Trì Úy, trực tiếp nắm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng nói.

Mặc Trì Úy nhìn thoáng quay bàn tay Triệu Hân Hân đang nắm lấy tay mình, lông mày anh nhíu chặt lại.

“Dạ dày Tâm Nhan không tốt, cho nên phải ăn cơm đúng giờ, tôi lên lầu gọi cô ấy.” Mặc Trì Úy trực tiếp đẩy tay Triệu Hân Hân ra, khẽ gật đầu với giáo sư Triệu sau đó đi thẳng lên phòng trên lầu.

Không cần mất nhiều thời gian, anh đưa Đường Tâm Nhan đang có chút buồn ngủ đi vào nhà ăn.

“Tâm Nhan, cô đúng là lắm chuyện, ăn bữa tối mà Mặc Trì Úy còn phải lên gọi nữa.” Vẻ mặt Triệu Hân Hân tươi cười nhưng mấy lời cô ta nói tràn đầy ý mỉa mai châm chọc.

Đường Tâm Nhan khẽ nhướng mày, người phụ nữ này đúng là vẫn chưa muốn dừng lại.

“Cô Triệu, chồng gọi vợ xuống ăn cơm không phải là chuyện hết sức bình thường sao? Tôi tin là sau này cô có chồng rồi, nếu anh ấy gọi cô xuống ăn cơm, chứng tỏ là anh ấy yêu cô.”

Đường Tâm Nhan vô cùng uyển chuyển đẩy chủ đề về phía Triệu Hân Hân.

“Tôi đã có người đàn ông mình thích rồi.” Vẻ mặt Triệu Hân Hân ngại ngùng nói, ánh mắt nhìn lướt qua người Mặc Trì Úy.

Mặc Trì Úy không thèm để ý tới ánh mắt của cô ta, chỉ mải gắp đồ ăn cho Đường Tâm Nhan.

“Vậy sao? Vậy thì chúc mừng cô Triệu, chờ khi nào cô Triệu kết hôn, tôi và Trì Úy sẽ cùng tham dự, cô yên tâm, vợ chồng chúng tôi sẽ chuẩn bị cho cô một món quà lớn.

Đường Tâm Nhan vừa nói vừa cười hết sức ngọt ngào.

“Cô không muốn biết người đàn ông tôi thích là ai sao?” Thấy Đường Tâm Nhan nhanh mồm dẻo miệng như vậy Triệu Hân Hân có chút bất ngờ, mỗi lần cô ta nói ra điều gì lại bị cô chặt chém lại, chẳng lẽ từ trước đến giờ cô ta đã đánh giá thấp Đường Tâm Nhan?

“Không muốn biết, bạn trai của cô tôi quan tâm là gì? Tôi chỉ biết là người đàn ông của mình cũng yêu mình, đó là hạnh phúc của một phụ nữ rồi, chỉ cần như vậy là đủ.”

Đường Tâm Nhan nghiêng đầu, vẻ mặt cười tươi rói nhìn Mặc Trì Úy.

Nụ cười như hoa anh đào nở trong gió xuân của Đường Tâm Nhan khiến trái tim Mặc Trì Úy rung động, không kiềm được mà khẽ hôn lên má cô.

“Anh đi nghe điện thoại, em phải ăn nhiều vào đấy.”

Mặc Trì Úy cầm điện thoại đang vang lên không ngừng rời khỏi nhà ăn.

Bởi vì con gái mình vẫn luôn không ngừng đối chọi gay gắt với Đường Tâm Nhan, không để ý tới ánh mắt ám chỉ của mình nên sau khi Mặc Trì Úy rời khỏi nhà ăn, giáo sư Triệu cũng lấy cớ muốn nghỉ ngơi, rời khỏi nhà ăn.

“Đường Tâm Nhan, trời còn chưa tối mà đã quyến rũ người đàn ông của mình như vậy, cô không cảm thấy xấu hổ sao?”

Khi nhà ăn chỉ còn lại một mình cô ta và Đường Tâm Nhan, Triệu Hân Hân lại một lần nữa cong đôi môi đỏ, giọng điệu hùng hổ dọa người, khiến Đường Tâm Nhan có chút buồn cười.

Đôi môi đỏ tươi của Đường Tâm Nhan khẽ cong lên.

“Cô Triệu, cô cũng nói rồi đấy, anh ấy là người đàn ông của tôi, chẳng lẽ tôi và người đàn ông của mình muốn làm gì còn phải nhìn thời gian sao? Tôi nghĩ là cô không hiểu được cảm giác vui vẻ của vợ chồng đâu, nếu cô muốn tự mình cảm nhận thì mau chóng tìm cho mình một người đàn ông đi, đừng có dán mắt vào người đàn ông đã có vợ, bởi vì cô… sẽ không đạt được kết quả gì đâu.”

Nhìn sắc mặt của Triệu Hân Hân sa sầm xuống, Đường Tâm Nhan rất có tâm trạng ăn uống, cô ăn vô cùng ngon miệng.