Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 592




Hành động Mặc Trì Úy hôn Đường Tâm Nhan lúc trước khi đi, giống như một con dao, tàn nhẫn đâm vào tim của Triệu Hân Hân, sắc mặt cô ta lúc xanh, lúc tím.

Thân là phụ nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ nhạy cảm, Đường Tâm Nhan sao lại không biết nguyên nhân sắc mặt cô ta thay đổi? Nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan, lại vẫn luôn nở một nụ cười kiều diễm.

“Cô… Cô làm lành với Mặc Trì Úy rồi à?” Cuối cùng vẫn là Triệu Hân Hân không nhịn được nghi hoặc ở trong lòng, trực tiếp hỏi thẳng.

Không nhịn được rồi à? Triệu Hân Hân, xem ra trước đây tôi đã đánh giá cô quá cao rồi.

Đường Tâm Nhan hé đôi môi đỏ hồng kiều diễm.

“Trì Úy là chồng của tôi, giữa hai vợ chồng làm gì có mâu thuẫn nào, cô Triệu rất mong chờ tôi sẽ có mâu thuẫn với Trì Úy à?” Đường Tâm Nhan rất thông minh đem vấn đề, đẩy cho Triệu Hân Hân, vấn đề này khiến cho Triệu Hân Hân cực kì bối rối.

“Tôi…” Triệu Hân Hân trên mặt cười khổ, cô đương nhiên hi vọng vợ chồng họ cãi nhau, tốt nhất là vì cãi nhau mà chia tay, nhưng mà… nhưng mà lời này sao cô có thể nói ra được?

“Tôi đương nhiên không mong muốn hai người có mâu thuẫn, cô đừng hiểu nhầm nhé?”

Triệu Hân Hân vừa nói, vừa lấy một chiếc vòng tay từ dưới gối ra.

Nhìn thấy vòng tay, sâu trong ánh mắt của Đường Tâm Nhan, xẹt qua một sự trào phúng, người đàn bà này lại định lấy cái vòng tay này ra làm trò gì đây? Có điều rất tiếc, lần này cô sẽ không ngu ngốc đi tin bất cứ lời nào cô ta nói nữa.

“Tôi nhớ cô có một chiếc vòng tay giống y hệt, xem ra phong cách của chúng ta cũng giống nhau lắm.”

Triệu Hân Hân đeo chiếc vòng lên cổ tay, trên mặt mỉm cười rạng rỡ, làm cho cô ta thêm vài phần mị hoặc.

“Đúng vậy, tôi quả thực có một chiếc, là Trì Úy tặng tôi.” Đường Tâm Nhan không hề phủ nhận, lúc nhắc đến Mặc Trì Úy,nụ cười trên mặt cô càng sáng hơn.

“Chiếc vòng này của tôi cũng là được bạn tặng, tôi tin rằng đây là món trang sức mà đời này tôi thích nhất.” Lúc Triệu Hân Hân nói câu này, cẩn thận rụt rè quan sát biểu cảm trên mặt Đường Tâm Nhan.

“Vậy sao? Vậy người bạn này của cô hào phóng thật đấy, gặp được người như vậy, nên trân trọng đi, tôi tin rằng chỉ cần cố gắng, thì cô có thể gặp được người đàn ông yêu tôi nhiều như Trì Úy vậy.”

Đường Tâm Nhan không nhanh không chậm đáp lại, đối với ám chỉ trong lời nói của Triệu Hân Hân, cô nghe rất rõ ràng, chỉ là… Lại không có bất kì sự tin tưởng nào.

“Cô không muốn biết, người tặng tôi chiếc vòng tay này là ai sao?” Phản ứng bình tĩnh của Đường Tâm Nhan, làm cho Triệu Hân Hân có chút bất ngờ, tâm trạng đột nhiên trở nên có chút nóng vội.

“Người đó là bạn cô, tôi không cần thiết phải biết, tôi chỉ biết, chồng tôi từng nói với tôi, vòng tay là do anh ấy tự mình thiết kế, cũng là do anh ấy tự mình đưa đến phòng chế tác vòng tay, một khi xuất hiện chiếc thứ hai giống y như đúc, vậy thì chính là sự thất trách của phòng chế tác rồi, anh ấy có thể đi kiện phòng chế tác đó.”

Đường Tâm Nhan nhướng mày, giọng nói ngọt ngào như ướp mật ong, ngọt ngào mà lại khiến tim người khác tan vỡ.

“Cô rất thông minh.” Một lúc sau, Triệu Hân Hân mới mở miệng nói, đối với hành động Đường Tâm Nhan tự dưng đem vấn đề đáp trả lại mình, cô ta không thể không thừa nhận, bản thân mình trước đây đã đánh giá thấp kẻ giỏi diễn kịch này rồi.

Mặt Đường Tâm Nhan cười sáng lạn.

“Tôi là một diễn viên, vở kịch như này tôi đã từng diễn ở phim truyền hình rồi, hơn nữa bạn bè bên cạnh cũng từng diễn qua rất nhiều thể loại như vậy, cho nên đại khái vẫn biết một chút, có những hành động của kẻ thứ ba, thật khiến người khác cảm thấy trơ trẽn, có điều tôi tin rằng, dựa vào điều kiện của cô Hân, sẽ không thèm là kẻ thứ ba đâu.”

Đường Tâm Nhan chụp cho Triệu Hân Hân một cái mũ thật cao, nhưng một khắc sau, lại tàn nhẫn đập thật mạnh vào tận sâu trong lòng cô ta.

“Tôi… Tôi dĩ nhiên sẽ không đi làm kẻ thứ ba, hơn nữa… thứ tôi căm ghét nhất chính là những người đàn bà làm kẻ thứ ba.”

Không còn cách nào khác, Triệu Hân Hân chỉ có thể mặt méo xẹo nói.

Đường Tâm Nhan nhún vai.

“Đang nói chuyện gì đấy?” Mặc Trì Úy xách theo đồ ăn sáng nãy mới mua, quay lại phòng bệnh. Lúc nhìn sang Đường Tâm Nhan, trên mặt nở nụ cười cưng chiều.

“Lúc nói đến chuyện kẻ thứ ba, quan điểm của cô Hân và em giống nhau, tuyệt đối sẽ không làm kẻ thứ ba giữa vợ chồng người khác.”

Đường Tâm Nhan cười cầm lấy đồ ăn sáng từ tay Mặc Trì Úy.

Đúng là một người phụ nữ thông minh, nói một câu người khác sẽ tự hiểu, không hổ danh là người phụ nữ của Mặc Trì Úy này.

“Cô Hân, cô ăn sáng đi, tôi và Trì Úy còn có việc, phải đi trước đây.”

Đường Tâm Nhan nói xong câu này, nắm lấy bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy, quay người bước ra cửa rời đi.

“Trì Úy…”

Thấy Mặc Trì Úy sắp đi, Triệu Hân Hân vội vàng gọi lại.

“Còn có chuyện gì?” Mặc Trì Úy chậm rãi quay lại.”Em yên tâm đi, ở đâu có y tá và bác sĩ chăm sóc em, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Triệu Hân Hân hít sâu một hơi, ánh mắt ngập nước, đầy vẻ đáng thương dừng trên người của Mặc Trì Úy.

“Tâm Nhan phải đi phim trường quay phim, anh… anh nhất định phải về công ty sao? Có thể ở lại đây với em một lúc được không, em đã gọi điện cho bố rồi, tầm chiều ông ấy sẽ tới.”

Giáo sư Triệu sắp đến?

Mặc Trì Úy có chút bất ngờ với quyết định của Triệu Hân Hân, gọi điện báo cho bố mình, cơ thể không khỏe phải nhập viện? Đây không phải là tác phong thường ngày của cô.

“Anh phải đưa Tâm Nhan đến trường quay, hơn nữa anh đã đáp ứng cô ấy, hôm nay sẽ ở trường quay cạnh cô ấy, nhưng em yên tâm đi, đợi buổi tối Tâm Nhan quay xong rồi, anh sẽ qua đó đón tiếp giáo sư Thành, em mau ăn sáng đi, nguội rồi ăn không ngon đâu.”

Mặc Trì Úy nói xong những lời này, trực tiếp ôm lấy Đường Tâm Nhan, rời khỏi phòng bệnh.

“Anh… Lúc nào thì anh nói, muốn đi phim trường cùng em? Ông chủ Úy à, nói dối không phải là một thói quen tốt đâu nhé?”

Đường Tâm Nhan ngồi lên xe, mặt đầy ý trêu nhìn Mặc Trì Úy.

“Nói dối?” Mặc Trì Úy lắc đầu.”Anh sẽ không nói dối, cho nên thời gian cả ngày hôm nay của anh, đều là… của em.”

Ôi trời ơi, anh ấy lại muốn ở trường quay cả ngày à? Cái này… thế mình phải quay phim kiểu gì đây?

“Anh… chắc chứ?” Đường Tâm Nhan ôm lấy tia hi vọng cuối cùng hỏi, hi vọng Mặc Trì Úy có thể thay đổi chủ ý, suy cho cùng có anh ở đấy, mọi người đều sẽ căng thẳng.

“Yên tâm đi, anh sẽ chỉ ngồi trong xe thôi, cho đến lúc em nghỉ giải lao, mới xuống xe.”

Anh biết những lo lắng trong lòng của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy cười bảo đảm.

Thấy sự kiên định không đổi ý của anh, Đường Tâm Nhan bất lực thở dài một hơi.

Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy hai người đến phim trường.

“Chỉ cho phép anh ở trong xe, không được xuống xe.”

Đường Tâm Nhan không muốn gây nên bất cứ sự ồn ào nào, trước khi xuống xe, luôn cảnh cáo Mặc Trì Úy.

“Không xuống xe cũng được, nhưng mà… Em phải cho anh vài thứ, ít nhất cũng để anh có thể ở trong xe hồi tưởng lại.”

Trên khuôn mặt anh tuấn của Mặc Trì Úy lộ ra nụ cười tà ác như lửa.

“Ngoài quyển kịch bản với cái túi ở trên người em ra, hình như không có cái gì để anh giết thời gian, chẳng lẽ anh muốn quyển kịch bản này?”

Đường Tâm Nhan mặt nghi hoặc nhìn Mặc Trì Úy.

“Anh muốn…”

Mặc Trì Úy đột nhiên dùng lực, ôm lấy Đường Tâm Nhan vào lòng mình.

“Nụ hôn của em.” Anh nói xong câu này, chính xác không sai một ly hôn lên đôi môi đỏ thắm như hoa hồng của Đường Tâm Nhan, tham lam đoạt lấy…