Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 499




“Là em trai sao?” Cậu bé rũ mi mắt, gương mặt thoáng đọng nét thất vọng nhưng nhanh chóng ngước mặt lên nhìn Đường Tâm Nhan: “Chị ơi, em phải về phòng bệnh rồi, hẹn chị lần sau gặp lại!”

Đường Tâm Nhan giờ đây đã kinh hồn bạt vía, cô không hề nhìn ra nỗi buồn trong mắt cậu bé kia, chỉ vẫy tay chào cậu bé: “Có duyên sẽ gặp lại.”

Sau khi cậu bé đi khỏi Đường Tâm Nhan mới lảo đảo bước về phía trước.

Đến ngồi trên băng ghế dài gần đó, lồng ngực cô không ngừng phập phồng vì hoảng hốt.

Đầu óc cô như bị nổ tung, không thể nào ngờ được Mặc Trì Uý và Mạnh Bạch Chỉ đã có con với nhau, hơn nữa còn lớn đến chừng này.

Anh vẫn luôn gạt cô.

Trước khi mất trí nhớ anh nói rằng cô là người phụ nữ đầu tiên mà anh quan hệ.

Nếu là vậy thì đứa bé này ở đâu ra?

Chẳng trách tối qua anh nói rằng sẽ không bao giờ bỏ mặc Mạnh Bạch Chỉ…

Hoá ra bọn họ không chỉ là tình đầu của nhau, mà còn có kết tinh của tình yêu.

Cô cúi đầu, hai tay ôm lấy bụng bầu.

Anh đã có con trai rồi, vậy đứa con trong bụng cô thì sao?

Nghĩ đến tối qua anh áp mặt lắng nghe tiếng đứa bé đạp bụng cô với vẻ mặt hết sức dịu dàng, khóe mắt cô lại đỏ ửng lên.

Cô không phải là kẻ không biết xấu hổ, Mạnh Bạch Chỉ đã trở thành vợ chưa cưới của anh, vì để làm anh nhớ lại cô, cô cam nguyện chịu thiệt theo anh về biệt thự trở thành người tình của anh.

Nhưng cô tuyệt đối không thể chấp nhận anh vẫn còn có một đứa con.

Tuy rằng đứa bé đó vừa đáng yêu lại xinh đẹp, nhưng nó có mẹ, không đến lượt cô làm mẹ kế.

Hoặc là ban đầu cô đừng nên theo anh về biệt thự.

Bây giờ bà thím cũng không thích cô, cô trở thành kẻ không ai đoái hoài đến.

Rõ ràng cô cũng có lý của mình, cô mới là vợ chính thức của Mặc Trì Uý.

Nhưng vì anh đã quên cô, dựa vào cái gì bắt cô chuyện gì cũng nhịn, chuyện gì cũng phải chịu đựng?

Sau khi anh mất tích, cô cũng đã trải qua ba tháng khó khăn nhất rồi, còn gì đáng sợ hơn nữa?

Mặc Trì Uý không phải có vợ chưa cưới rồi sao, không phải có con trai rồi sao?

Được, cô tác thành cho bọn họ!

Khám thai xong cô quay về mang theo một bản giấy ly hôn, anh ký tên xong cô sẽ về nước.

Cô vẫn còn trẻ, sinh con xong vẫn có thể phát triển sự nghiệp. Cô không tin một mình cô không nuôi được con!

Từ trước đến nay cô không phải là người yếu đuối nhu nhược, nếu không lúc đầu cũng sẽ không vì biết tin Phó Tư Thần xảy ra chuyện mà kiên quyết ly hôn với anh ta.

Suy nghĩ mọi việc xong xuôi Đường Tâm Nhan mới ngồi dậy.



Tối qua tiễn Mạnh Bạch Chỉ về nhà xong Mặc Trì Uý không quay lại biệt thự mà đi thẳng đến công ty luôn.

Tăng ca suốt cả một đêm.

Anh muốn dùng tất cả thời gian ban ngày để tiếp xúc nhiều hơn với Đường Tâm Nhan, xem xem có thể lấy lại ký ức đã mất không.

Tuy rằng anh không rõ trước đây sao lại đem lòng yêu con gái của kẻ thù, nhưng anh phát hiện cảm giác mà cô đem lại cho anh không phải như những người khác.

Lúc hôn cô anh càng muốn có được cô.

Rõ ràng biết bụng cô đã to rồi, nhưng vẫn có cảm giác rất kỳ lạ.

Anh cứ luôn nghĩ rằng mình là một người rất nhạt nhẽo và không có hứng thú với người khác, dẫu sao, rất ít phụ nữ có thể khiến anh nổi lên tính chiếm hữu.

Nhưng mỗi lần kề cận, nhất là lúc hôn nhau, máu toàn thân anh như nóng lên, muốn tấn công về phía cô.

Đó là một thứ dục vọng không cách nào khống chế được, rất kịch liệt, kịch liệt đến mức anh cũng bất ngờ.

Về đến biệt thự, người ra đón anh không phải Đường Tâm Nhan mà là bà thím anh đã cho về nước. Mặc Trì Uý đá mày, hỏi: “Sao lại là thím?”

Thím ấy nhìn sắc mặt lạnh lùng của Mặc Trì Uý, mắt lia xuống bên dưới đáp: “Việc nhà tôi xử lý xong hết rồi nên về đây sớm hơn dự tính.” Thím ấy đón lấy tập tài liệu và áo khoác từ Mặc Trì Uý: “Cậu chủ đã ăn sáng chưa?”

Mặc Trì Uý thay giày không đáp lời, đảo mắt về phía phòng khách một lượt: “Cô Đường vẫn chưa dậy sao?”

Thím ấy ngớ người, rõ là không nghĩ đến Mặc Trì Uý vừa về đến nhà đã hỏi ngay đến Đường Tâm Nhan, bà ta chột dạ đáp: “Cô Đường ăn sáng xong thì đến bệnh viện khám thai rồi.”

“Khám thai?” Mặc Trì Uý cau mày: “Cô ấy đi một mình sao?”

“Việc này thì tôi cũng không rõ.”

Mặc Trì Uý lấy lại tập tài liệu từ thay bà ấy, chẳng nói chẳng rằng xoay người rời đi.

Bà thím đuổi theo hỏi: “Cậu chủ không ăn sao?”

Nhìn thấy chiếc xe chạy như bay ra ngoài, bà ta cau mày.

Nhìn bộ dạng của Mặc Trì Uý đủ thấy thật sự quan tâm đến cô Đường đó.

Bà ta thở dài, trong lòng vô cùng lo lắng, nếu như cô Đường mách lại gì đó với cậu chủ thì biết làm thế nào?



Đường Tâm Nhan không ngờ đến khám thai cũng gặp phải Đường Vũ Nhu.

Hai ngày nay Giang Na Nhi cũng bay đến nước M thăm Đường Vũ Nhu, theo sau hai người còn có bảo mẫu và bảo vệ, khua chiêng múa trống lại còn làm ra bộ dạng cao quý, thật khiến người ta nhức mắt.

Đường Tâm Nhan cầm hoá đơn ra khỏi phòng bệnh, chuẩn bị đi thanh toán.

Phòng B chật ních người, Đường Tâm Nhan liếc nhìn tên mình trên màn hình, còn cách hơn mười cái tên nữa mới đến cô.

Thời gian chờ đợi quá nhàm chán, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Khi bước ra khỏi cửa mới phát hiện cách đó một gian là Đường Vũ Nhu đang đứng trước bồn rửa mặt.

Lúc này Đường Tâm Nhan mới phát hiện trong nhà vệ sinh không có ai khác, chỉ có cô và Đường Vũ Nhu.

Cô cắn môi, xem như không thấy gì, lướt qua Đường Vũ Nhu tiến tới bồn rửa mặt rồi xả nước ra.

Đường Vũ Nhu thấy Đường Tâm Nhan coi mình như không khí, đanh mặt nói: “Nghe nói cô bị đuổi khỏi LOL rồi. Đường Tâm Nhan, cô đúng là vô tích sự mà! Giới giải trí thì không ở nổi, vào ngành thiết kế thì cũng chuốc lấy xấu hổ, cô đúng là thảm mà!”

“Đúng rồi, tốt xấu gì tôi cũng làm chị cô mười mấy năm rồi, có cần tôi giúp đỡ coi không?”

Đường Tâm Nhan hứng nước vỗ vỗ lên mặt, mặt người nhưng lòng nhói đau, đáp: “Tôi cảm thấy người làm chị như cô thật là có nhiều thời gian và sức lực đó, chi bằng nghĩ xem làm sao mới có được trái tim của Phó Tư Thần đi thì hơn! Đúng rồi, hai người vẫn chưa đăng ký kết hôn chứ nhỉ?”

Đường Vũ Nhu nghe Đường Tâm Nhan đáp trả như thế thì trừng mắt lên, dường như không tin cô đã có thể từ nỗi đau mất đi Mặc Trì Uý mà tỉnh táo trở lại.

Theo cách nghĩ của Đường Vũ Nhu, chỉ cần cô ta nói vài câu đả kích thì Đường Tâm Nhan sẽ khóc bù lu bù loa lên.

Đường Vũ Nhu thích nhất là nhìn thấy Đường Tâm Nhan trong dáng vẻ đau khổ dằn vặt, yếu đuối đơn độc như thế. Nếu như cô cầu xin không chừng sẽ nhận được chút lòng thương hại.

Thế nhưng thái độ của cô giờ đây…

Đã có thể đẩy Đường Vũ Nhu vào thế bí.

“Chưa đăng ký kết hôn thì sao chứ? Chúng tôi hạnh phúc là được. Đợi đến khi con tôi chào đời, lẽ nào anh ấy còn có thể rời xa tôi sao? Ngược lại là cô đó, không có chồng cũng không có công việc, để tôi xem cô lấy cái gì để nuôi con được cơ chứ?” Đường Vũ Nhu bĩu môi rồi rút trong túi ra một tờ chi phiếu: “Niệm tình trước đây là chị em của nhau, chỉ cần cô chịu quỳ xuống cầu xin, tôi có thể cho cô 150.000 USD.”