Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 476




Thím giúp việc nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, khó thở vuốt vuốt lồng ngực: “Ông chủ tại chỗ tôi làm tính cách rất kỳ quái, nếu không phải tiền lương cao thì tôi chẳng muốn làm đâu.”

Đường Tâm Nhan ánh mắt đồng tình nhìn thím giúp việc, trong đầu tưởng tượng đến bộ dáng cậu chủ của thím ấy, nhất định là một ông già gớm ghiếc!

Thím giúp việc oán giận một lúc, nhìn về Đường Tâm Nhan đang im lặng ngồi cạnh: “Đúng rồi cô gái, con có muốn làm bảo mẫu biết nấu món ăn của nước Z không?”

Đường Tâm Nhan còn chưa kịp nói cái gì, lại nghe thím nói: “Nếu có thể tìm được người, thím có thể trả một vạn.”

Đôi mắt trong trẻo của Đường Tâm Nhan như phát sáng

Mười ngày được hẳn một vạn?

“Ông chủ mà thím nói, làm cơm ba bữa là được rồi, mỗi ngày sẽ có người đến dọn dẹp nhà cửa theo giờ.”

Một vạn là chỉ cần nấu cơm thôi đúng không?

Cô có thể làm được nha!

Bây giờ cô chưa muốn về nước, cũng không thể về nước, cô sẽ bị LOL sa thải, cô cũng đang cần công việc cơ mà!

“Thím ơi, thím thấy cháu được không?” Đường Tâm Nhan ngọt ngào cười với cô giúp việc: “Cháu rất kiên nhẫn, cho dù ông chủ nhà cô có tính tình quái gở đến đâu cháu cũng chịu được.”

Thím giúp việc đánh giá Đường Tâm Nhan, tầm mắt dừng lại trên bụng cô: “Cô gái, cháu đang mang thai! Không được đâu!”

Đường Tâm Nhan giữ chặt tay thím giúp việc, làm nũng nói: “Thím ơi, cháu có thể làm mà, còn hai tháng nữa cháu mới sinh, nấu ăn mười ngày chẳng có vấn đề gì đâu ạ.”

Sợ thím ấy không đồng ý, Đường Tâm Nhan ra vẻ khổ sở nói: “Không dám giấu dì, cháu vừa bị công ty đuổi đi nên rất cần công việc mới.”

Thím giúp việc nhìn thấy Đường Tâm Nhan đã vội đến mức suýt khóc, vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Không phải thím không muốn, là thím sợ con vất vả thôi!”

“Con không sợ, không có công việc, con ở nhà một mình sẽ suy nghĩ lung tung!”

Thím giúp việc do dự một chốc: “Có thật là được không?”

Đường Tâm Nhan mạnh mẽ gật đầu: “Được mà được mà, tay nghê của con cũng không tồi đâu nhé.”

“Con bé này, thím chỉ lo cơ thể con không chịu nổi mệt nhọc.”

Đường Tâm Nhan cứ mãi cam đoan, cơ thể cô không có vấn đề gì, thím giúp việc mới đồng ý cho cô thử một lần.

Đường Tâm Nhan đi chợ theo thím giúp việc.

Mua xong, cả hai đến một khu biệt thự vô cùng sang trọng.

Thím giúp việc đưa cô đến một căn biệt thự xây cạnh hồ, biệt thự diện tích rộng lớn, có suối phun nước, vườn hoa, sân bay, bể bơi…

“Hoa và cây cối ở đây đúng giờ sẽ có nhân viên chuyên nghiệp lại chăm sóc, con không cần quan tâm đâu.”

Đường Tâm Nhan gật đầu nói: “Chỉ cần nấu ăn cho thật ngon là được đúng không?”

“Đúng vậy, tối nay con cứ làm trước vài món, thím sẽ âm thầm để trên bàn cơm, nếu ông chủ thích thì thím sẽ đề bạt con.”

Đường Tâm Nhan làm tư thế tay thể hiện OK.



Đường Tâm Nhan nấu ba món một canh, thím giúp việc nhìn thấy tài nấu nướng của cô, liên tục giơ ngón cái lên khen: “Xã hội bây giờ chẳng còn mấy cô gái trẻ tầm tuổi con biết nấu ăn nữa đâu.”

“Thím ơi, nếu ông chủ của thím nếm thử xong mà cảm thấy ngon, thím nhất định phải để con làm việc mười ngày này nhé!”

Thím giúp việc đau lòng nhìn Đường Tâm Nhan, nhỏ giọng nói thầm: “Ba của đứa bé đang làm gì, vợ mình mang thai lại còn phải ở bên ngoài làm việc vất vả, thật đúng là, lần sau mà gặp câu ta, thím nhất định phải mắng cậu ta một trận mới được.”

Đường Tâm Nhan gãi gãi đầu, lúng túng nói: “Thím ơi, thật ra ba của đứa bé rất tốt, chỉ là anh ấy mất trí nhớ, quên con mất rồi.”