Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 407




Đường Tâm Nhan cảm thấy ngồi ở đây, đối với cô là một loại dày vò.

Cô vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ Mặc Trì Úy, anh quan hệ thân mật với người phụ nữ khác, đối với cô mà nói, không nghi ngờ gì nữa, đó là một loại dày vò, giống như đang bị thiêu đốt trên ngọn lửa bùng bùng.

Nuốt không trôi bất cứ thứ gì, cô nhỏ giọng khẽ nói với Cố Nhiễm Nhiễm đang ngồi bên cạnh mình: “Tớ đi nhà vệ sinh một lát.”

“Có cần tớ đi cùng với cậu không?” Cố Nhiễm Nhiễm thực sự không nhìn tiếp được cái bộ dạng hồ ly tinh của Từ Oanh Oanh được nữa rồi, chính thất người ta còn đang ngồi ở đây này.

Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Không sao đâu mà, tớ đi một lát rồi quay lại ngay thôi.”

Ra khỏi phòng bao, Đường Tâm Nhan đến bên ngoài phòng vệ sinh đứng một lúc lâu mới lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Cố Nhiễm Nhiễm nói rằng cô không thấy khỏe trong người nên về khách sạn nghỉ ngơi trước.

Có lẽ Cố Nhiễm Nhiễm không nghe thấy điện thoại kêu nên không trả lời tin nhắn của cô.

Đường Tâm Nhan đứng trước bồn rửa tay, nhìn bản thân trong gương sắc mặt tái nhợt, ngoài việc tham gia các sự kiện thì bình thường cô cũng không trang điểm, cô sợ trang điểm sẽ ảnh hưởng không tốt đến thai nhi.

So với Từ Oanh Oanh trang điểm tinh tế kiều diễm kia ở trong phòng bao thì cô quả thực hơi nhợt nhạt một chút.

Có lẽ đàn ông đều sẽ thích những người phụ nữ như vậy.

Cô nhắm mắt lại, khóe môi cố nặn ra một nụ cười.

Đường Tâm Nhan, mày nhất định phải kiên cường lên, chẳng qua chỉ là một người đàn ông thôi mà? Cho dù anh ta có ở bên ngoài trêu ong gọi bướm thì cũng không liên quan gì đến mày đâu, mày cũng không cần để ý với buồn bã làm gì cả.

Hít sâu một hơi, Đường Tâm Nhan bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Cô cụp mắt xuống, đến lúc tới lối rẽ, đi qua một đoạn hành lang thì đột nhiên nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện.

Giọng nói trầm thấp mang theo sự lạnh nhạt, là giọng nói cô quá quen thuộc nhưng lại cảm thấy vô cùng xa lạ.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy dáng đứng thẳng tắp đang ở bên cửa sổ gọi điện thoại làm tim cô giật thót.

Cô đứng sau lưng anh, anh chỉ mặc sơ mi bên ngoài, chất vải tôn lên thân hình hoàn mỹ của anh.

Một tay anh cầm điện thoại, tay còn lại kẹp một điếu thuốc, thỉnh thoảng lại hút một hơi.

Đường Tâm Nhan cắn chặt cánh môi, đôi mắt nhìn anh chăm chú, nghĩ đến những việc trước đây giữa anh và cô, trong lòng cô lại khó chịu không thôi.

Muốn rời khỏi nhà hàng chỉ có con đường duy nhất đi qua nơi anh đang đứng, cô nắm chặt dây túi xách, đang tính bước lên đi qua thì bỗng nhiên một giọng nói kiều mị truyền đến: “Tổng giám đốc Mặc.”

Đường Tâm Nhan nghĩ cũng không thèm nghĩ liền nép vào góc khuất chỗ lối rẽ.

Cô không biết tại sao mình phải trốn tránh, giây phút đó, hoàn toàn là động tác dưới chân cô chi phối.

Từ Oanh Oanh mỉm cười bước đến trước mặt Mặc Trì Úy, cô ta kiễng chân lên, ghé vào tai anh nói vài câu.

Đường Tâm Nhan không nghe thấy Từ Oanh Oanh nói gì, cô chỉ nhìn thấy Mặc Trì Úy cúp điện thoại, cơ thể lười biếng dựa vào bệ cửa sổ, mắt nhìn nghiêng sang phía Từ Oanh Oanh.

Nhìn thân hình anh thẳng tắp, cao ráo, góc nghiêng rõ ràng, trái tim Đường Tâm Nhan lại chua xót vô cùng.

Hóa ra, ngoài việc hận anh, cô vẫn để ý đến anh.

Không thích nhìn thấy anh thì thầm to nhỏ với người phụ nữ khác, không thích nhìn thấy anh thân mật với người phụ nữ khác.

Nhưng mà không thích thì cũng có làm gì được đâu chứ, cô và anh đã không còn quay lại như trước được nữa chẳng phải sao?

Không muốn trốn tránh trong góc rồi nhìn dáng vẻ thân mật của hai người họ, cô cầm điện thoại lên gọi cho Cố Nhiễm Nhiễm.

“Ừ, tớ sẽ quay lại phòng bao ngay đây, cậu đợi tớ một chút, chúng ta cùng nhau ra về…”

Nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan, Từ Oanh Oanh nhìn về phía lối rẽ hành lang.

Chỉ nhìn thấy Đường Tâm Nhan mặc chiếc quần rộng màu đen cùng với chiếc áo sơ mi dài tay bằng voan trắng đang đi ra.

Lúc sắp đi đến trước mặt hai người, cô làm như không nhìn thấy, mắt nhìn thẳng đi lướt qua hai người kia.

Nhìn thân hình thanh mảnh của cô, Mặc Trì Úy khẽ nhíu đôi lông mày kiếm.

Người phụ nữ này tức giận rồi phải không?

Vừa rồi lúc đi ngang qua hai người, đôi môi mím chặt, mặc dù dáng vẻ giả vờ như không chú ý đến nhưng thân hình vội vàng rời đi đã lộ tẩy tâm tư của cô.



Có người nói rằng nữ chính luôn hiểu lầm nam chính nhưng bây giờ viết đến tình tiết này, nam chính hại gia đình nữ chính phá sản, ba cô ấy gián tiếp bị tai nạn giao thông, tôi nghĩ sẽ không có ai dễ dàng tha thứ cho người đã gây ra chuyện này đâu, tất cả vẫn cần một khoảng thời gian nữa.

Đứng từ góc độ của nam chính mà nói thì những gì anh ấy suy nghĩ, chịu đựng đương nhiên nhiều hơn nữ chính rất nhiều, nhưng các bạn biết đấy, nữ chính không hề biết những điều này.

Vẫn biết rằng mọi người muốn hai người họ hạnh phúc ngọt ngào nhưng tình tiết câu chuyện phải từ từ triển khai a.

Như đã đệm từ trước, nếu như chỉ viết xoay quang cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào của hai người thì tình tiết của câu chuyện sẽ chỉ dậm chân tại chỗ mà thôi.