Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 404




“Nhan Nhan, con còn ở dưới đấy làm gì, mau lên đây đi.”

Liễu Nguyệt cầm khăn tắm đi đến.

Đường Tâm Nhan nghĩ đến váy bơi bên dưới của cô bị Mặc Trì Úy xé nát, nếu như cô đi lên trên, chắc chắn sẽ toang hoang cả ra, cô đỏ mặt nói với Liễu Nguyệt: “Mẹ, mẹ quay người lại đi.”

Liễu Nguyệt nghĩ rằng cô xấu hổ, ánh mắt dịu dàng nhìn cô mắng yêu: “Con bé đáng ghét này, con là con gái ruột mẹ đẻ ra, còn xấu hổ cái gì chứ?”

“Mẹ, mẹ quay người lại đi mà.”

Liễu Nguyệt cũng không còn cách nào với Đường Tâm Nhan, chỉ đành cầm khăn tắm quay người lại.

Đường Tâm Nhan túm túm lại vạt váy che đùi lại, nhìn bốn xung quanh, thấy không có ai đi vào, cô hoảng loạn, căng thẳng vội vàng đi lên khỏi mặt nước.

Đứng đằng sau lưng Liễu Nguyệt, Đường Tâm Nhan khẽ nói: “Mẹ, mẹ đưa khăn tắm đây cho con.”

Liễu Nguyệt bọc khăn tắm lên người Đường Tâm Nhan, nhìn cánh môi sưng đỏ, hai má ửng hồng như người say của cô, bà nghi ngờ hỏi: “Nhan Nhan, con và Mạnh Bình ….?”

Liễu Nguyệt là người từng trảu, nhìn môi Đường Tâm Nhan, bà đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì.

Đường Tâm Nhan kinh hãi, phản ứng lại, cô lắc đầu nguầy nguậy: “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy? Mạnh Bình anh ấy đã đi ra lâu rồi, là tự con cắn môi thành như vậy đấy.”

Liễu Nguyệt nhớ đến lúc bà vào đây, trong bể bơi chỉ có một mình Đường Tâm Nhan, nghĩ rằng bản thân đã nghĩ nhiều rồi, bà cầm khăn bông lau đầu cho cô, khẽ nở nụ cười dịu dàng nói: “Nhan Nhan, con mau đi tắm nước nóng đi.”

“Vâng ạ.”

Sau khi Đường Tâm Nhan bước vào phòng thay đồ, bên ngoài, Liễu Nguyệt nghĩ đến Mặc Trì Úy cũng ở sơn trang này, bà không khỏi nhíu mày.

Lúc trước, nếu như không phải bà ra khỏi khách sạn đúng lúc thì Mặc Trì Úy đi theo sau Đường Tâm Nhan là muốn nói với con bé gì chứ?

Cậu ta còn muốn làm gì nữa?

Hại gia đình họ còn chưa đủ thảm sao?

Liễu Nguyệt lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Mạnh Bình.

Đường Tâm Nhan tắm xong bước ra khỏi phòng thay đồ, vừa thay xong quần áo tử tế thì Mạnh Bình đi tới.

“Đuôi xe bị người ta đụng vào, con phải đi đến tiệm S một chuyến với công ty bảo hiểm, thưa cô và em, lần sau có cơ hội chúng ta lại hẹn gặp lại nhé.”

Liễu Nguyệt thấy Mạnh Bình vội vã rời đi, bà nghi hoặc mà nhíu chặt mày lại.

Lúc trước cảm thấy Mạnh Bình có hảo cảm với Nhan Nhan nhà bà lắm mà, sao vừa mới rồi lại chẳng thấy có chút hảo cảm nào vậy?

“Nhan Nhan, có phải con đã nói gì đó với Mạnh Bình không?”

“Mẹ, con biết trong lòng mẹ đang lo lắng điều gì, nhưng con thực sự không thích anh Mạnh Bình, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng được đâu mẹ, sau này mẹ đừng làm những chuyện khiến cả con và anh Mạnh Bình đều thấy ngại như này nữa.”

Ánh mắt Liễu Nguyệt phức tạp nhìn Đường Tâm Nhan: “Cậu ấy đúng là không ưu tú bằng Mặc Trì Úy nhưng mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý cho con và kẻ thù của nhà chúng ta ở bên nhau đâu.

“Mẹ, bây giờ con chỉ dồn hết tâm tư vào đứa bé trong bụng con thôi, những chuyện khác con không còn nghĩ đến nữa rồi mẹ.”

Liễu Nguyệt hài lòng gật đầu: “Vậy thì tốt.”



Thực ra Mặc Trì Úy vẫn chưa rời đi, anh tắm ào một cái trong phòng thay đồ, sau khi thay quần áo xong, vẫn luôn lặng lẽ quan sát động tĩnh của Đường Tâm Nhan.

Nghe cô và mẹ cô nói chuyện, ánh mắt anh tối lại, bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay bỗng nhiên nổi lên.

Mãi cho đến khi hai người họ đã đi xa, anh mới từ trong góc tối bước ra.

Anh đứng dưới một gốc cây cổ thụ bên ngoài bể bơi, rút một điếu thuốc trong túi áo ra và châm lửa.

Dáng người anh cao thẳng đứng dưới gốc cây với bộ quần áo đen chỉnh tề, mái tóc trước trán mềm mại, mặc dù lãnh đạm lạnh lùng nhưng dáng vẻ lại anh tuấn xuất chúng, anh không cần làm gì cả, chỉ cần đứng ở nơi đó phong cảnh bỗng trở nên hữu tình.