Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 326




Những ngày kế tiếp, Đường Tâm Nhan dồn hết tâm tư vào công việc.

Cô đã ký hợp đồng với công ty quản lý của Quý Tịnh. Ngày nào cô cũng đi sớm về khuya, không phải quay phim cũng là quay quảng cáo.

Khi rảnh rỗi cô sẽ đến lớp đào tạo để học thiết kế.

Người đàn ông nào đó hoàn toàn bị cô lạnh nhạt.

Lần nào gọi cho cô trừ chuyện công việc thì vẫn là công việc.

Tối trở về nhà, cô tắm xong chạm vào chăn cái là ngủ ngay. Mỗi khi thấy cô mệt mỏi nhưng lại thấy vui thì anh vừa tức giận lại có chút bất lực.

Anh có thể lờ mờ cảm nhận được tâm tư và suy nghĩ của cô.

Cô có lý tưởng, hoài bão của riêng mình. Là một người chồng, anh không muốn ngăn cản hay trói buộc cô.

Nếu cô muốn thì tài sản của anh có thể khiến cô ăn sung mặc sướng cả đời. Nhưng chung quy lại thì cô không phải là loại phụ nữ ăn bám đàn ông.

Hôm nay, Đường Tâm Nhân và Phượng Cừ cùng nhau quay quảng cáo cho trang phục tình nhân của COR.

Studio được đặt ở trong một trung tâm mua sắm cao cấp. Lần trước Đường Tâm Nhan đã đến trung tâm mua sắm này và Mặc Trì Úy chính là sếp lớn của trung tâm mua sắm.

Dạo này cô tập trung vào công việc mà bỏ quên anh. Dường như anh không được vui lắm nhưng cũng không nói gì cô cả. Về điểm này anh tốt hơn nhiều so với người nhà họ Phó.

Trong phòng trang điểm.

Cố Nhiễm Nhiễm từ trợ lý trở thành người đại diện mới của Đường Tâm Nhan. Cô ấy cắn một miếng táo, nhìn Đường Tâm Nhan sau khi trang điểm xong, gật đầu cười nhẹ nhàng: “Dạo này có thêm chút thịt đúng là đẹp, lúc trước gầy quá.”

Cố Nhiễm Nhiễm có tính cách sôi nổi, lạc quan. Gương mặt cô ấy tràn đầy sức sống, trong veo, khi cười đôi mắt cong cong tựa như ánh nắng mùa hè rực rỡ chói mắt làm cho người ta cởi bỏ cảnh giác.

Đường Tâm Nhân đã ở với cô ấy được một tuần và nhận thấy cô ấy thật sự rất năng động và dễ hòa đồng giống như Quý Tịnh nói. Lại không hề kiêu ngạo, năng lực nghiệp vụ cũng tốt. Chỉ trong một thời gian ngắn đã giúp cô đàm phán được một số hợp đồng.

Đường Tâm Nhan sờ mặt mình rồi nhìn mình ở trong gương. Cô nhận ra đôi má gầy gò lúc trước thật sự đã phúng phính và hồng hào hơn, cô nghi ngờ nói: “Không biết sao gần đây khẩu vị của tôi lại rất tốt, cả ngày cứ muốn ăn.” Nói xong, nhướng đôi mày thanh tú: “Cứ tiếp tục ăn như vậy tôi sẽ thành tên béo mất.”

Cố Nhiễm Nhiễm đang ăn táo, hơi khựng lại một chút.

Gần đây, cô ấy ở chung với Tâm Nhan cả ngày, phát hiện ra cô thật sự ăn rất nhiều. Là một nữ nghệ sĩ có sự nghiệp đang trên đà phát triển mà cứ ăn như vậy thì thật sự có hơi nguy hiểm.

Nhưng mà dạo này cô còn thích ăn chua, liệu có phải…

“Tâm Nhan, liệu cô có phải…” Cố Nhiễm Nhiễm nhìn Đường Tâm Nhan muốn nói rồi lại thôi.

“Liệu có phải cái gì?”

Cố Nhiễm Nhiễm cười rồi lắc đầu: “Không có gì.” Cô ấy nghe Quý Tịnh nói Tâm Nhan không có ở chung phòng với chồng nên chắc là do cô ấy nghĩ nhiều rồi.

Cố Nhiễm Nhiễm xem giờ, đứng dậy khỏi ghế: “Sắp đến giờ quay rồi chúng ta đi đến studio thôi!”

Ở một thang máy, Mặc Trì Úy biết hôm nay Đường Tâm Nhan sẽ quay một quảng cáo trong trung tâm mua sắm nên lấy cớ kiểm tra công việc, dẫn theo Giản Thành và một vài nhân viên quản lý trung tâm mua sắm ra ngoài.

Anh mặc một bộ vest đen thẳng thớm như dao cắt, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, không thắt cà vạt, cổ áo cởi hai nút đầu. Có thể mơ hồ thấy được xương đòn quyến rũ, mái tóc đen gọn gàng, gương mặt như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo được chế tác cẩn thận vậy.

Thấy nhóm người bọn họ hùng hổ vước đến, Cố Nhiễm Nhiễm nhiệt tình chào hỏi: “Tổng giám đốc Mặc, anh đến kiểm tra sao?”

Mặc Trì Úy nghĩ cô gái năm đó nói năng thận trọng trở thành ánh nắng chói chang, ánh mắt anh sắc bén: “Cô với cô ấy nhận quảng cáo gì?”