Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 310




Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô, anh chỉ hận không thể khảm cô vào trong xương tủy. Đôi môi ửng hồng của cô khẽ mở, vừa định nói gì đó, anh lại cúi đầu xuống, anh muốn hôn cô. Cô dùng hai tay siết chặt cổ áo anh, nghĩ đến việc Giản Thành lái xe trước mặt anh, cô liền đẩy ngực anh, loạng choạng nói: “Trợ lý Giản đang ở phía trước…”

Giản Thành, người đang tập trung lái xe, chợt rùng mình khi nghe những gì cô nói. Với tư cách là một trợ lý đặc biệt, anh ta tự nhiên có thể cảm thấy những ngày gần đây tâm trạng Tổng giám đốc tồi tệ đến mức nào. Cả nhóm như chìm trong một địa ngục đen tối, mọi người đều khiếp sợ mỗi ngày vì sợ Tổng giám đốc gọi vào văn phòng khiển trách nếu mọi việc không được tốt.

Giản Thành: “Cô chủ, cô có thể coi như tôi không tồn tại!”

Đường Tâm Nhan: “…”

Mặc Trì Úy nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đường Tâm Nhan, anh cầm điều khiển từ xa lên và ấn vào vách ngăn cách. Bàn tay lớn của anh xoa xoa làn da mỏng manh và mịn màng của cô,anh nhìn cô thật lâu, không nói lời nào, trực tiếp áp lên môi cô như để bù đắp cho tất cả. Hai tay cô níu chặt lấy cổ áo anh, e ấp tiếp nhận nụ hôn mạnh mẽ như sóng gió của anh.

Thật ra, bọn họ mới xa nhau có mười ngày, nhưng cô cảm thấy đã lâu hai người không có cùng nhau thân mật như vậy. Mùi hương của anh tràn ngập trên môi cô, trái tim cô rung động. Nụ hôn của anh sâu dần, hơi thở của cả hai ngày càng trở nên nóng bỏng. Lòng bàn tay to lớn của anh luồn vào trong vạt áo của cô. Nụ hôn của anh, từ môi  đến má, rồi rơi trên xương quai xanh của cô. Vài chiếc cúc áo trên người cô bị cởi ra, lộ ra làn da trắng như tuyết, anh ôm lấy eo thon của cô, ôm chặt cô vào lòng, đôi môi mỏng ấm áp rơi trên xương quai xanh gầy của cô.

Cơ thể cô rất nhạy cảm, làn da cô chợt ửng hồng. Nụ hôn của anh từ từ đi xuống. Lòng bàn tay to vươn tới móc áo lót của cô, biết anh định làm gì, cô nhanh chóng ngăn anh lại.”Đừng…” cô cất giọng với hơi thở không ổn định.

Mặc Trì Úy dừng động tác trên tay, anh ôm chặt cô vào lòng, thân nhiệt nóng bỏng gần như thiêu đốt cô. Anh muốn cô. Cả cơ thể và tâm trí đều suy nghĩ muốn cô. Nhưng anh sợ mình sẽ không thể vượt qua được chướng ngại trong lòng mình vào giây phút cuối cùng.

Vì vậy, khi cô nói ra lời này, anh liền dừng động tác của mình lại. Anh không buông cô ra, vẫn ôm cô vào lòng, khuôn mặt tuấn tú vùi vào chiếc cổ ửng hồng của cô. Hơi thở của anh rất nóng, phả vào cổ và tai khiến cô tê dại.

“Trì Úy, để em thử cố gắng hiểu anh, được không?”

“Em không muốn mình chẳng biết gì về anh cả, anh có thể để em từ từ bước vào thế giới của anh được không?”

Trong cổ họng anh như thắt lại, cô xinh đẹp, đơn thuần, cho dù bị tổn thương nhiều lần, cô vẫn kiên cường đối mặt với mọi thứ bằng sức mạnh và lòng dũng cảm. Anh không thể chịu đựng được nếu nhìn cô lại bị tổn thương một lần nào nữa. Anh biết rằng mình đã rung động trước cô mà không hề hay biết. Anh là người có thể kiểm soát mọi thứ bằng lý trí, nhưng thứ duy nhất anh ấy không thể kiểm soát là trái tim của chính mình. Anh cúi đầu, hôn lên trán cô, nhỏ giọng nói với cô: “Được, anh hứa với em.” Cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào lồng ngực rắn chắc của anh, nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc cong lên giữa đôi lông mày xinh xắn. Mặc dù cảm thấy mình không có ý chí chiến đấu, rõ ràng anh đã bỏ mặc cô, nhưng ngược lại vẫn là cô chủ động làm lành. Nhưng cuộc hôn nhân của hai người đòi hỏi sự chung sức, đồng lòng, không phải lúc nào cô cũng ngồi đợi anh đến dỗ dành.