Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 295




Tại sao anh không thể cho cô tình yêu mà cô ấy muốn? Nếu anh đã không cho cô được thì sao lại cưới cô? Trong lòng có cả ngàn vạn lý do, cô vén chăn lên, theo bản năng thôi thúc, cô bước ra khỏi phòng ngủ. Đến dép cũng không đeo, cô vội vã chạy ra phòng khách. Nhưng lại nghe thấy có tiếng khóa cửa bên ngoài.

Cô bước tới trước cửa, muốn mở cửa để đuổi kịp anh, nhưng đầu ngón tay đặt trên tay nắm cửa không còn chút sức lực. Đuổi theo chất vấn anh, chẳng qua chỉ là một kết cục đáng xấu hổ!

Không yêu là không yêu, sao lại có chuyện bắt buộc vì nguyên nhân nào đó! Thân hình mảnh mai của cô từ từ trượt xuống theo khung cửa. Một cơn ớn lạnh truyền đến từ lòng bàn chân không mang dép, cô lấy tay ôm đầu gối, đôi mắt mờ sương, cả người cô như rơi xuống u cốc không thấy đáy.

Lạnh lẽo, cô độc, bi thương.

Hôm nay thực sự là một ngày xui xẻo của cô!

Chiếc xe thể thao màu trắng lao đi trong đêm. Cửa sổ xe mở toang, gió thổi ào ào bên tai.

Hút xong một điếu thuốc, anh dùng ngón tay dập tắt tàn thuốc, rồi lại châm một điếu khác.

Lái xe đến khu biệt thự Thủy Vân Gian, anh xuống xe và đi bộ đến trước một ngôi biệt thự. Nhập mật khẩu xong, anh lạnh lùng nghiêm nghị bước vào. Trong phòng khách tối đen như mực, có tiếng rên nhẹ đứt quãng của phụ nữ cùng với hơi thở nặng nhọc của đàn ông. Chỉ trong tích tắc, chiếc đèn pha lê sang trọng trong phòng khách đã sáng trưng.

Ánh sáng chói bất ngờ khiến người đàn ông đang đắm chìm trong tình dục giật mình, anh ta lập rút ra, kéo chiếc váy vén tới eo người phụ nữ xuống, nhanh chóng kéo khóa quần lên.

Ngẩng đầu lên từ ghế sô pha, anh ta nhìn thấy người đàn ông sắc mặt u ám đang đứng ở cửa lớn, miệng phát ra tiếng chửi thề.

“Anh Tư, nửa đêm nửa hôm, anh muốn làm em bất lực luôn sao?” Người phụ nữ dưới thân anh ta rõ ràng đã uống say, cơ thể trống rỗng khiến cô vặn vẹo trong lòng người đàn ông, đôi tay nhỏ như rắn trườn trên bộ ngực quyến rũ của anh ta: “Thật khó chịu… Sao không tiếp tục…”

Người phụ nữ nhìn người đàn ông với khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng gần ngay trước mắt, người mà có lẽ chỉ khi uống say cô ta mới mơ thấy. Vậy mà hôm nay, cô ta lại mơ thấy chính mình đang làm chuyện xấu hổ với anh.

Trì Chi Hành kéo tay người phụ nữ ra, anh ta vác cô khỏi ghế sô pha, ném cô vào phòng ngủ trên tầng hai, khóa trái cửa rồi từ trên tầng hai đi xuống.

Mặc dù anh ta đã mặc áo sơ mi và quần tây vào, một góc vạt áo vẫn thò ra bên ngoài, chỉ cài một chiếc cúc, bộ ngực cường tráng và gợi cảm cùng cơ bụng nổi rõ.

Dáng vẻ quần áo không chỉnh tề, kết hợp với khuôn mặt tuyệt sắc vừa tà mị nhưng cũng vừa ngỗ ngược. Trì Chi Hành đến bên tủ lạnh lấy ra hai chai nước, ném cho Mặc Trì Úy một chai, mặt lạnh lùng: “Nhìn cái dáng vẻ dục vọng không được thỏa mãn của anh này, chậc chậc, anh làm gián đoạn việc tốt của em, em còn chưa tính sổ anh đâu.”

Thân hình Mặc Trì Úy dựa nhẹ vào tường, vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc: “Chẳng phải cậu nói không động vào Cố Nhiễm Nhiễm nữa sao?”

“Cô ấy tự mình đưa tới cửa.” Uống gần nửa chai nước, ngọn lửa dục vọng chưa dập hết trong cơ thể anh ta cũng từ từ lắng xuống, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại nhìn Mộ Chỉ Vĩ: “Anh vẫn đang phiền lòng chuyện vợ anh không tin tưởng anh à? Em thấy làm gì phiền phức đến thế, cứ lôi cái bà bạn thân vợ anh ra oánh cho một trận, xem cô ta còn dám làm càn nữa không!”

Mặc Trì Úy mở nắp chai nước, uống một ngụm, đôi môi mỏng hơi mím lại: “Cô ấy đã nhìn rõ bộ mặt thật của bạn thân rồi.” Trì Chi Hành sửng sốt, sau đó cười xấu xa: “Vợ anh cũng thông minh đấy chứ, hiện tại đã chị ta rõ ràng rồi, anh còn khó chịu cái qué gì? Đêm hôm khuya khoắt tập kích ở chỗ em, anh muốn hại em về sau không ngóc lên được à?”