Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 172




Đường Tâm Nhan theo mọi người hướng mắt về phía chiếc mô tô đột ngột lao đến. Chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác da, đội mũ bảo hiểm không nhìn rõ dáng vẻ, xông lên với tốc độ cực nhanh.

Khi sắp đến đường đua, xe mô tô kết thúc một cách dứt khoát, rồi vững vàng dừng lại.

Nhìn thấy xe mô tô hạng nặng Street Glide đường nét trôi chảy, vẻ ngoài ngang ngược lạnh lùng khiến mọi người đều hét lên và cảm thán.

Tháo mũ bảo hiểm, một người đàn ông mặc quần áo da đen từ trên xe nhảy xuống.

Nhìn rõ mặt anh, mọi người lại rít lên hò hét, đặc biệt là những cô gái nóng bỏng ăn mặc hở hang mát mẻ, nếu như không phải có anh Bưu ngồi trấn giữ, đoán chừng đều không kiềm chế được mà bổ nhào về phía trước.

Người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, thực sự đẹp đến mức khiến người khác kinh ngạc.

Sau khi Đường Tâm Nhan nhìn thấy người từ xe mô tô bước xuống là Mặc Trì Úy, cả người cô đều đơ ra, ngu ngốc. Nhất thời cho rằng mình xuất hiện ảo giác.

Rõ ràng tối hôm qua còn không nghe điện thoại của cô, nhắn tin cũng không trả lời, cô còn tưởng là người đàn ông này sẽ không thèm quan tâm đến cô nữa, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây chứ?

Cô sững sờ nhìn anh, ồn ào, huyên náo xung quanh dường như đều không còn tồn tại nữa, trong mắt cô chỉ có mình anh.

Dưới ánh đèn đêm sáng rực, lông mày lưỡi mác của anh nghiêng nghiêng, con ngươi âm u sâu thẳm, đôi môi mỏng mím chặt, sắc mặt lạnh lùng.

Rõ ràng đứng ở bên đó không làm gì cả, nhưng khí chất trên người anh lại thật lạnh lùng, hấp dẫn, tất cả những thứ xung quanh, dường như đều làm nền cho bóng dáng anh.

Đường Tâm Nhan che miệng, ra sức chớp mắt rồi lại chớp mắt. Lại mở mắt ra, anh vẫn đứng thẳng lạnh lùng ở bên đó.

Hình như nhận ra ánh mắt của cô, anh đột nhiên quay đầu lại, lướt qua vô số bóng người, liếc về hướng cô đang đứng nhìn qua. Rõ ràng cách vô số bóng người, nhưng anh lại chỉ cần liếc một cái đã tìm thấy cô.

Cô đứng bên cạnh Phó Tư Thần với vẻ mặt sửng sốt.

Mấy ngày không gặp, cô rõ ràng gầy đi không ít, đứng ở đó loạng choạng, như thể một cơn gió cũng sẽ thổi ngã được cô.

Đồng thời sự xuất hiện của Mặc Trì Úy còn làm một người kinh ngạc không ngừng, đó chính là Phó Tư Thần.

Sau cuộc họp báo, anh ta tìm người điều tra thân phận của Mặc Trì Úy nhưng chỉ tra ra bố mẹ nuôi của anh, còn thân phận thật của anh thì không tìm thấy.

Anh rốt cuộc đến từ đâu, anh ta cũng không rõ.

Tuy nhiên, người có thể trở thành chủ tịch Tập đoàn Hoàn Hải, thân phận chắc chắn không đơn giản.

Chỉ là anh ta không hiểu, một người thân phận không đơn giản sao lại có thể năm lần bảy lượt giúp Đường Tâm Nhan chứ.

Anh ta không tin dựa vào khả năng của Mặc Trì Úy, lại không điều tra ra Đường Tâm Nhan và anh ta đã kết hôn. Không ai sinh ra trong gia đình hào môn mà không để ý đến việc vợ mình kết hôn hai lần cả.

Phó Tư Thần nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cảm giác khủng hoảng đang lan tỏa mãnh liệt sâu trong lồng ngực.

Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy đi đến bên anh Bưu chuẩn bị ký xác nhận cam kết sinh tử thì lảo đảo người rồi mau chóng chạy về phía anh.

Phó Tư Thần vô thức kéo cánh tay Đường Tâm Nhan lại nhưng cô thậm chí còn không nhìn anh ta lấy một cái, sau khi vung tay anh ta ra, cô lại chạy về phía Mặc Trì Úy.

“Đừng ký!” Đường Tâm Nhan túm lấy cánh tay Mặc Trì Úy, kéo sang một bên, lắc đầu nguây nguẩy: “Anh đến đây làm gì? Ký cái đó sẽ nguy hiểm đến tính mạng của anh bất cứ lúc nào, anh lại không phải là tay đua chuyên nghiệp, ngàn vạn lần đừng mạo hiểm!”

Mặc Trì Úy nhìn người con gái nhỏ bé lo lắng mà đôi mắt đỏ hoe, anh hơi nhướng mày: “Em lo lắng cho tôi?”

Đường Tâm Nhan cắn môi: “Tôi và anh mới nhận giấy chứng nhận kết hôn, tôi không muốn trở thành góa phụ sớm như vậy!”

Hình như anh không thích hai từ góa phụ, anh khẽ nhíu mày, giơ bàn tay to lớn lên, đỡ lấy khuôn mặt gầy của cô: “Yên tâm, chồng của em sẽ không chết sớm đâu.”

“Không được, anh không được tham gia cuộc thi này.” Nghĩ đến anh có thể gặp phải nguy hiểm trên đường đèo hiểm trở bất cứ lúc nào thì cô kinh hồn bạt vía, sợ hãi không ngừng.