Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 165




Đôi mắt đen nhánh và sâu thẳm của anh dưới ánh đèn sân bay yên tĩnh không tiếng động, nhưng lại giống như dòng xoáy dưới biển lặng, mang theo nguy hiểm và dòng nước ngầm thu hút lòng người.

Hai lòng bàn tay của Đường Tâm Nhan buông lỏng bên người, rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Tim đập thình thịch thình thịch không ngừng như đang đánh trống trận.

Cắn cắn môi, cô bức bách bản thân nhìn vào đôi mắt đen nhánh lại sâu thẳm của anh: “Vậy thì tốt thôi, nếu anh đã không muốn tôi mời anh ăn tối, vậy thì coi như tôi nợ anh một phần ân tình vậy.”

Mặc Trì Úy không bỏ lỡ sự buồn bực và mất mát lóe lên dưới đáy mắt cô.

Đôi môi mỏng của anh cong lên thành một vòng cung vô hình, anh chỉ chỉ vào môi mình: “Hôn một cái đi.”

Ấn đường của Đường Tâm Nhan nhảy dựng lên: “Mặc Trì Úy!” Mặc dù hôm nay trong buổi họp báo chịu thua thiệt là Hà Mỹ Quyên, Đường Vũ Nhu và Phó Tư Tĩnh, nhưng bây giờ cô vẫn là một nhân vật trong những tin tức phong ba bão táp gần đây.

Nếu như trong sân bay có ai đó nhận ra cô rồi chụp ảnh tung lên mạng, không biết sẽ lại gây ra sóng gió như thế nào nữa.

Dẫu sao cô cũng vừa mới ra khỏi buổi họp báo, liền lập tức chạy tới sân bay cùng một người đàn ông ôm ấp hôn hít, những anh hùng bàn phím kia nói không chừng lại phun nước miếng dìm chết cô.

Có lẽ là nhìn thấu suy nghĩ của cô, Mặc Trì Úy vẫy tay gọi Giản Thành tới.

Sau khi dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy dặn dò một câu, Giản Thành gọi một cuộc điện thoại, ngay lập tức có một nhân viên công tác sân bay đến đưa Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy vào phòng VIP.

Nói một cách chính xác, Đường Tâm Nhan là bị Mặc Trì Úy cưỡng ép kéo qua.

Nhân viên công tác và Giản Thành thức thời đều rời đi, để lại không gian yên tĩnh cho hai người bọn họ.

Đường Tâm Nhan nhìn đường nét sắc sảo, khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo và đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, tim cô đập mạnh liên hồi.

“Anh không phải sắp bay sao? Đều đã đến giờ cất cánh rồi.”

Anh cúi xuống ừ một tiếng: “Trễ mười phút.”

Đường Tâm Nhan: “…”

“Bây giờ không có ai.” Anh nhàn nhạt nhắc nhở cô.

Đường Tâm Nhan đương nhiên hiểu ý của anh, không phải cô giả vờ không muốn chủ động hôn anh, chỉ là hôm đó ở Hồng Kông cô đều đã đem mọi chuyện nói rõ ràng với anh–

Lẽ nào là bởi vì anh đã giúp cô, mà cô lại mập mờ cùng anh nữa sao?

“Mặc Trì Úy, chúng ta đã … ngô …”

Cô còn chưa nói hết câu, miệng đã bị anh chặn lại.

Anh nắm lấy ót cô và ấn thẳng vào bức tường cạnh cửa phòng chờ.

Đường Tâm Nhan không kịp chuẩn bị, hừ nhẹ một tiếng, người đàn ông nhân cơ hội cạy mở hàm răng của cô ra, chiếc lưỡi ấm áp luồn lách vào bên trong, quấn quýt bao bọc lấy chiếc lưỡi mềm mại hồng nhuận của cô.

Đồng tử của cô hơi giãn ra, da đầu truyền đến một trận tê dại, như thể sắp nổ tung ra.

Bàn tay còn lại của anh siết chặt bên hông của cô,  nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay của anh truyền qua lớp vải như thể sắp đốt cháy da thịt cô.

Thân thể cô nhẹ nhàng run rẩy.

Đột nhiên, cả người cô bị anh bế lên, hai chân bị buộc phải tách ra quấn lấy vòng eo thon gầy của anh.

Sống lưng mảnh khảnh của cô chống đỡ vào tường, thân thể cô siết chặt bị anh vào lòng.

Nhiệt độ trên khuôn mặt xinh xắn của cô như thể sắp bốc khói, đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng như phủ một tầng hơi sương sáng bóng, cô xấu hổ trừng mắt nhìn anh: “Mặc Trì Úy, đây là phòng chờ sân bay đấy.”

Dáng vẻ này của hai người họ, nếu như có ai đó bước vào, ngay cả khi không có gì cũng sẽ bị coi như là có gì đó–

Cô không to gan như anh.

Cô sợ hãi, liền giãy giụa.

Nhưng mà cô càng vùng vẫy, anh càng không chịu buông tha cho cô, cúi đầu xuống, lần nữa nặng nề hôn lên đôi môi hồng nhuận, mềm mại của cô.

Dưới cằm của anh mọc lên một vài sợi râu mờ nhạt, luôn luôn chạm vào da thịt mỏng manh, mềm mại của cô, có chút đâm người, lại có chút tê dại, hơi thở hai người cũng trở nên nặng nề, cô vốn dĩ muốn dùng hai tay đẩy tay anh, vô thức ôm chặt lấy cánh tay anh, đầu ngón tay chạm vào cơ bắp rắn chắc của anh.