Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 163




“Mợ chủ, chúng tôi đang trên đường đến sân bay, cậu Mặc vì chuyện của cô mà vội vàng trở về. Đã xấp xỉ gần bốn mươi tám tiếng còn chưa chợp mắt, bây giờ anh ấy còn đang nghỉ ngơi.”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cố ý đè thấp âm thanh của Giản Thành, Đường Tâm Nhan còn chưa nói xong, phải đột ngột dừng lại.

Vẻ lúng túng, xấu hổ hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú và xinh xắn của cô, cô thì thầm nói: “Thật ngại quá, tôi không biết đã lâu như vậy anh ấy chưa nghỉ ngơi.”

“Mợ chủ, những lời cô vừa nói có cần tôi chuyển lời lại cho cậu Mặc hay không, hay là đợi anh ấy trở về rồi cô sẽ đích thân nói với anh ấy?”

Đường Tâm Nhan do dự vài giây, rồi nói: “Vẫn nên để tôi tự mình nói với anh ấy!”

Trước khi cúp máy, Đường Tâm Nhan hỏi Giản Thành số hiệu của chuyến bay, cô tìm Diệp Nhiễm lấy chìa khóa xe: “Tớ đến sân bay một chuyến.”

Vẻ mặt Diệp Nhiễm đầy khó hiểu: “Cậu ra sân bay làm gì? Có muốn tớ tiễn cậu không?”

“Không cần, tớ đi tìm Mặc Trì Úy, nhưng không nhất định có thể tìm được.” Nói xong liền nhanh chóng chạy về hướng bãi đậu xe.

Nhưng mà chiếc xe làm thế nào cũng không khởi động được.

Diệp Nhiễm thở hổn hển chạy tới, cô ta nằm bò trên cửa sổ xe, hô hấp không ổn định nói: “Tâm Nhan, tớ quên nói với cậu là động cơ xe đã bị hỏng, tớ đã báo cho nhà xe rồi.”

“Vậy lúc nãy sao cậu không nói cho tớ biết?” Không biết có phải là ảo giác của cô không, gần đây cô luôn cảm thấy Diệp Nhiễm rất kỳ lạ, nhưng kỳ lạ ở chỗ nào thì cô lại không thể nói được.

Sau khi xuống xe, cô đưa chìa khóa cho Diệp Nhiễm: “Tớ đi taxi qua đó.”

Diệp Nhiễm nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Đường Tâm Nhan, dường như không đồng ý với việc cô đến sân bay tìm Mặc Trì Úy.”Tớ cảm thấy hay là cậu đợi anh ấy quay về rồi lại nói cảm ơn đi. Bây giờ cậu đuổi theo đến sân bay, anh ấy còn tưởng rằng cậu quan tâm anh ấy nhiều như thế đấy!”

“Anh ấy đã giúp đỡ tớ đó là sự thật.” Đường Tâm Nhan rút cánh tay ra, nhìn thấy chân mày của Diệp Nhiễm nhăn lại như có thể kẹp chết một con ruồi vậy, cô mỉm cười vỗ vai cô ta: “Tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, không muốn tớ lại bị tổn thương, nhưng chuyện ngày hôm nay. Tớ thực sự muốn tự mình đứng trước mặt Mặc Trì Úy nói lời cảm ơn. Cậu không cần lo lắng, tôi sẽ chú ý đúng mực và bảo vệ tốt trái tim của mình!”

Nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của Đường Tâm Nhanh đang vội vàng chạy ra khỏi bãi đậu xe, hai tay đang đặt bên hông của Diệp Nhiễm từ từ siết chặt lại thành nắm đấm, trong đôi mắt được che đậy bởi hàng lông mi dày, sự ghen tị và ngưỡng mộ trong vô thức bộc phát ra ngoài.

Tại buổi họp báo, Mặc Trì Úy từ trong chiếc xe sang trọng bước xuống, dáng người cao lớn thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú xuất chúng, khí chất cao quý, lãnh đạm như một vị thần từ trên trời giáng xuống, khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ và sùng bái.

Từ nhỏ cô ta đã mong chờ có một vị bạch mã vương tử vừa lạnh lùng, mạnh mẽ vừa tuấn tú vô song như vậy có thể đến bên cạnh cô ta, nhưng anh ấy hết lần này đến lần khác lại là chồng mới của Tâm Nhan.

Tâm Nhan đối xử tốt với cô ta không tệ, nếu để cô ấy biết cô ngấp nghé chồng của bản thân, cô ấy nhất định sẽ rất đau lòng.

Cô ta không thể sai lại càng sai được.

Tuy nhiên, trái tim của một con người đôi khi ngay cả bản thân cũng không có cách nào khống chế được.



Trong xe taxi, Đường Tâm Nhan kiểm tra số hiệu chuyến bay của Mặc Trì Úy bay đến nước Y, còn có bốn mươi phút nữa anh liền phải lên máy bay.

Mà từ trong khách sạn Hoàng Hải đến sân bay quốc tế An Thành nhanh nhất cũng phải mất ba mươi phút, nếu như trên đường gặp phải tình trạng kẹt xe thì thời gian càng gấp rút hơn.

Đường Tâm Nhan vừa nhìn đồng hồ, vừa không ngừng thúc giục tài xế: “Bác tài, phiền chú lái nhanh hơn một chút nữa đi!”

Tài xế từ gượng chiếu hậu liếc nhìn Đường Tâm Nhan đang cực kỳ nôn nóng: “Cô gái, nếu đã vội như vậy, sao không ra khỏi cửa sớm hơn một chút?”

Đường Tâm Nhan: “…”

“Này, sao tôi nhìn cô có chút quen mắt? Cô có phải là nữ minh tinh gọi là Đường cái gì đó Nhan lên tin tức hai ngày nay không?”

Khóe miệng Đường Tân Nhan giật giật: “Bác tài, chú nhận nhầm người rồi!”

“Không phải, tôi thực sự cảm thấy cô trông rất quen mắt…”

“Tôi sẽ trả gấp đôi số tiền. Bác tài, xin nhờ chú lái nhanh lên một chút.”

“Ồ, được rồi!”



Dưới sự thúc giục liên tục của Đường Tâm Nhan, tài xế đã dùng hết sức lực, cuối cùng cũng đưa cô đến sân bay trước mười phút trước khi Mặc Trì Úy lên máy bay.