Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 133




Từ sau khi nhà họ Đường phá sản, Đường Tâm Nhan đã không còn theo những thứ hàng xa xỉ, cô quyết định chỉ mặc những thứ thoải mái, hào phóng, thích hợp với mình.

Bộ đồ trên người cô chính là do cô tự thiết kế và cắt may.

Bởi vì không nhìn ra nhãn hiệu nên không coi trọng cô sao?

“Thì ra là Tâm Nhan, tôi nghe một người bạn nói, cô vì kiếm tiền mà chạy đến Hong Kong biểu diễn nội y phải không? Biểu diễn nội y một lần có thể mua được một món lễ phục của thương hiệu này không?”

Nhân viên bán hàng nghe thấy Đường Tâm Nhan vì tiền mà biểu diễn nội y, cho rằng cô là loại đàn bà không làm được trò chống gì, thấp kém, liền che miệng cười trộm.

Hôm nay Giang Na Nhi nhận được điện thoại cả Đường Vũ Nhi, cũng từ đây mà biết được Đường Tâm Nhan tới Hong Kong vì biểu diễn nội y, nhưng mà cô vừa tới liền bị một người đàn ông ôm đi.

Mà người đàn ông kia Đường Vũ Nhu nghi ngờ là Mặc Trì Uý?

Nếu như thực sự là Mặc Trì Úy, tại sao hôm nay anh không đi cùng cô đến đây chứ?

Ngày hôm qua ở sân khấu ôm cô rời đi, hẳn là một người đàn ông khác mà cô câu dẫn được ở Hong Kong!

Không có Mặc Trì Uý làm chỗ dựa cho Đường Tâm Nhan, trong nháy mắt Giang Na Nhi có thêm động lực, cô ta cong môi cười, cười nói với nhân viên bán hàng: “Tiêu chuẩn của các người càng ngày càng kém, loại chó méo gì cũng có thể vào.”

Nhân viên bán hàng cười cuoiwd khom lưng nói: “Có vài người không tự biết rõ mình, biết rõ những món đồ xa xỉ này không thể mua nổi, nhưng vẫn không biết xấu hổ đi vào.” Vừa nói cô vừa giơ động tác mời ra với Đường Tâm Nhan: “Nơi này chúng tôi chỉ phục vụ khách quý, cô chỉ là một người dân nghèo nên mau rời đi đi!”

Đường Tâm Nhan thật sự muốn ngẩng đầu cười ba tiếng.

Cửa hàng này nhìn rất sang trong, nhưng trình độ của đám nhân viên lại quá kém.

Cho đến bây giờ cô chưa bao giờ chịu thua thiệt, từ trước đến giờ cô đều tuân theo ‘người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta nhất định sẽ phạm người.”

Nhân viên bán hàng làm nhục cô muốn cô rời đi, thì cô nhất định sẽ không đi.

Vuốt chân mày tinh xảo của mình, cô cong môi đỏ lên,ý cười không đạt đến đáy mắt: “Ai nói tôi không mua nổi lễ phục này?” Cô híp mắt hạnh lạnh nhìn về phía nhân viên bán hàng: “Chỉ bằng quần áo mặc trên người tôi, cô đã kết luận tôi nghèo hay giàu sao?”

Nhân viên bán hàng không ngờ đến Đường Tâm Nhan sẽ phản bác lại, cô ta sửng sốt, sau đó phản ứng lại nói: “Quần áo trên người cô cũng không có bất kỳ nhãn hiệu gì, nhìn liền biết là đồ bình thường.”

“A.” Đường Tâm Nhan lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi xách ra, vẻ mạnh lạnh lùng kiêu ngạo đưa đến trước mặt nhân viên bán hàng: “Lấy bộ lễ phục đắt nhất của cửa hàng các người ra đây.”

Từ nhỏ Đường Tâm Nha đã sinh ra ở trong một gia đình giàu có, tư thái luôn cao ngạo, hành động cử chỉ, dáng vẻ có thể gọi là danh viện điện hình.

Nhân viên bán hàng thấy cô vênh váo cao cao tại thượng, trong lòng hơi hoảng sợ, chẳng lẽ cô ta thật sự nhìn nhầm sao?

Người được sinh ra từ một gia đình bình thường, không thể nào có lại khí chất này.

Nhân viên bán hàng muốn nhận lấy thẻ, nhưng Đường Tâm Nhan lại thu tay lại: “Dĩ nhiên, tôi phải thử lễ phục trước rồi mới có thể trả tiền được!”

Nhân viên bán hàng thấy Đường Tâm Nhan như vậy cũng không dám lỗ mãng đắc tội cô nữa,  mang đến một bộ váy dài màu hồng phấn, món đồ quý giá nhất ở đây đến: “Đây là chiếc váy chúng tôi vừa mang về từ Ý, số lượng giới hạn, cả Hong Kong chỉ có một chiếc, giá bảy tỷ.”

Môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan khẽ cong lên, nở nụ cười nhẹ: “Được thôi, lấy cho tôi thử một chút.”

“Chờ một chút!” Giang Na Nhi lắc eo nhỏ đi đến, cô ta giống như có điều suy nghĩ nhìn Đường Tâm Nhan: “Bộ này tôi nhìn trúng rồi.”

“Đúng vậy không?” Đường Tâm Nhan giơ một ngón tay với nhân viên bán hàng: “Tôi ra giá gấp năm lần để mua nó.”

Mắt nhân viên bán hàng mở to: “Cô thật sự đồng ý lấy 35 tỷ mua bộ váy này sao?”

Đường Tâm Nhan cười gật đầu: “Đương nhiên, bây giờ thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền.”