Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 106




Cửa phòng hóa trang đột nhiên bị đẩy ra, Đường Vũ Nhu đứng đối diện với cửa nhìn người đàn ông bước vào, trong mắt cô ta thoáng hiện lên tia kinh ngạc.

Trời ơi, đó là người đàn ông còn đẹp trai hơn Phó Tư Thần!

Điểm thu hút ánh nhìn đầu tiên của người khác chính là đôi mày kiếm đen rậm, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, mũi cao, môi mỏng, tổ hợp này kết hợp lại với nhau giống như một khối lập thể khéo léo.

Anh mặc bộ vest đen được may bằng tay khéo léo, bên ngoài khoác chiếc áo cùng màu, dáng người cao thẳng, cao quý và tao nhã, đứng ở cửa giống như phong cảnh, khiến mọi thứ xung quanh đều im lặng.

Anh không chỉ có ngoại hình xuất sắc mà khí chất càng khiến tim người khác đập nhanh!

Như một vị vua trời sinh ngắm nhìn thế giới một cách ngạo nghễ bằng đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của mình.

Nếu Đường Vũ Nhu không yêu Phó Tư Thần trước, cô ta chắc chắn sẽ yêu người đàn ông này.

Thấy Đường Vũ Nhu cứ nhìn chằm chằm vào cửa, Đường Tâm Nhan lạnh lùng quay đầu lại nhìn cửa.

Bắt gặp dáng người cao lớn mạnh mẽ của người đàn ông đột ngột xuất hiện ở đây, khiến cả người Đường Tâm Nhan sững sờ, trong đôi mắt lạnh trong suốt hiện lên tia khiếp sợ.

Sau khi phản ứng, cô chợt nhớ tới những bức ảnh trên mặt đất, trong lòng không khỏi xẹt qua cảm giác sợ hãi và căng thẳng

Nếu hiện tại cô xoay người nhặt lên, chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi, cho dù anh không phát hiện cũng sẽ nhận ra từ hành động của cô.

Sau chuyện tối hôm qua, dù cô chẳng muốn quan tâm, nhưng cô không muốn hiểu lầm càng thêm sâu sắc, thế là cô cắn môi bước về phía anh.

Ngay khi cô định tới gần Mặc Trì Úy, anh thậm chí còn không nhìn cô, mà chỉ lướt qua cô đi đến chỗ Đường Vũ Nhu.

Đường Vũ Nhu thấy có người đàn ông khí phách, anh tuấn bước tới gần cô tha, trái tim không kiểm soát được đập thình thịch.

Không phải rung động với anh, mà bị sự nam tính hấp dẫn tỏa ra trong vô hình của anh chinh phục.

Cô ta căng thẳng mím môi, vừa định nói chuyện thì thấy anh đột nhiên cúi đầu xuống.

Đường Tâm Nhan thấy Mặc Trì Úy  đã phát hiện ra tấm ảnh, lòng bàn tay cô rịn ra mồ hôi lạnh, cô vội vàng chạy tới muốn giành nhặt những bức ảnh lên trước anh, nhưng động tác của anh đã nhanh hơn cô.

Cô nhặt hai tấm, còn một tấm khác rơi vào tay anh.

Tấm ảnh đó là cảnh cô nằm trên người Phó Tư Thần, bàn tay nhỏ bé vuốt ve lồng ngực anh ta.

Trái tim nhỏ bé của Đường Tâm Nhan đập thình thịch và đập loạn xạ, tối qua đã trông thấy dáng vẻ tức giận của anh, đến tận giờ cô vẫn còn sợ hãi.

“Mặc Trì Úy, không phải như bức ảnh thấy đâu…”

Cô còn chưa dứt lời, Mặc Trì Úy  đã sầm mặt nhìn cô: “Được lắm, Đường Tâm Nhan, cô làm tốt lắm!” Anh vứt mấy tấm ảnh lên người cô một cách thô bạo, sau đó tức giận đùng đùng xoay người bỏ đi.

Không khí chung quanh như thể đông cứng lại vì cái lạnh phát ra từ mắt anh.

Tối qua anh suýt xé nát cô, trong lòng cô không nhịn được sinh ra xa cách. Nếu ko phải hôm nay đoàn phim đổi vai của cô cho người khác thì cô chắc chắn sẽ k tìm anh giải thích.

Vì tiền chữa bệnh cho mẹ, cô bất chấp mọi thứ!

Đường Vũ Nhu thấy Đường Tâm Nhan định đuổi theo người đàn ông đẹp trai kinh người đó ra ngoài, cô ta bèn vội vã bước lên giữ chặt tay Đường Tâm Nhan: “Quyến rũ Phó Tư Thần? Bây giờ còn muốn quyến rũ người đàn ông khác đẹp trai hơn anh ta? Đường Tâm Nhan, sao cô lại không biết xấu hổ … Á.”

Đường Vũ Nhu chưa nói hết lời, đã bị Đường Tâm Nhan tát bằng cái tay khác.

Một tiếng “bốp” giòn vang, Đường Vũ Nhu bị đánh loạng choạng thân thể lùi về phía sau hai bước.

Có vài giây im lặng và ngưng tụ trong không khí.