Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
Trước khi chính mình không kiềm chế được, Diệp Oản Oản liền như một làn khói trốn lên lầu!
Nàng quả thực là quá bội phục mình kiếp trước rồi, ôi một khuôn mặt đẹp như vậy, lại còn có thể kiên quyết một lòng đối với Cố Việt Trạch. Ôi nàng quả thực là một cao tăng mà, định lực đáng sợ đến vậy sao!?
Diệp Oản Oản mới vừa vào phòng, điện thoại di động bỗng vang lên thanh âm WeChat nhắn tới.
Là tin nhắn của Nhiếp Vô Danh.
[ Nhiếp đào hố: Hữu Danh muội muội, Đường Đường hôm nay thế nào, có khỏe không? ]
Diệp Oản Oản liếc màn hình điện thoại di động, không thèm để ý đến.
[ Nhiếp đào hố: Chúc mừng phát tài, đại cát đại lợi (bao tiền lì xì)]
Diệp Oản Oản thấy có bao tiền lì xì, đưa ngón tay ra nhấn nhận ngay, sau đó lúc này mới trả lời...
[ Diệp Hữu Danh: Tốt vô cùng nha, tôi tìm một con thú cưng chơi cùng với nó. ]
[ Nhiếp đào hố: À? Thú cưng? Quên nhắc nhở cô rồi, Đường Đường nó không thích động vật nhỏ nha, nhất là động vật nhỏ lông xù lại nhỏ yếu, bởi vì khi còn bé nó nuôi một con gà vàng nhỏ, đã chết rồi. Sau đó liền không bao giờ nữa nuôi động vật nhỏ nữa, cô cho nó nuôi con gì thế? ]
Nhiếp Vô Danh sau khi nhắn xong những lời này đi, tự giác lại tặng thêm một hồng bao.
Diệp Oản Oản nhận bao tiền lì xì, phát hiện lại là một số tiền lớn, vì vậy tiếp tục trả lời.
[ Diệp Hữu Danh: Không ngờ nha, thấy Đường Đường thích thật mà! Không tin thì anh tự nhìn đi. ]
Diệp Oản Oản sau khi gõ những dòng này, liền gửi đi một tấm hình của Đường Đường và Đại Bạch sang.
Đầu kia của điện thoại di động yên lặng mất mấy giây, sau đó mới nhận được tin nhắn trả lời của Nhiếp Vô Danh.
[ Nhiếp đào hố:!!!!!!! Cái này là đồ chơi gì? ]
[ Nhiếp Hữu Danh: Anh không nhận ra sao? ]
[ Nhiếp đào hố: Nói nhảm, tôi đương nhiên nhận ra! Đây không phải là con hổ sao? ]
[ Diệp Hữu Danh: Đúng vậy! ]
[ Nhiếp đào hố:... ]
Lại có thể tìm cho Đường Đường một con cọp làm thú cưng, hắn cũng thật quỳ…
Bất quá nhìn nụ cười của Đường Đường trong hình, dường như rất thích...
Thật lâu rồi không thấy Đường Đường vui vẻ như vậy...
Hắn rất thích động vật nhỏ, nhưng lại sợ bọn chúng quá nhỏ yếu, quá dễ dàng rời bỏ chính mình, cho nên cũng không hề thân cận với chúng...
[ Diệp Hữu Danh: Đúng rồi, anh làm sao lại đột nhiên hào phóng như vậy, từ đâu lại có nhiều tiền như vậy? ]
Diệp Oản Oản tò mò hỏi.
[ Nhiếp đào hố: Dĩ nhiên là kiếm tiền bằng bản lĩnh đấy! (icon đắc ý)]
Diệp Oản Oản nhìn thấy Nhiếp Vô Danh nhắn icon biểu thị dương dương đắc ý, tỏ vẻ khá là hoài nghi...
[ Diệp Hữu Danh: Anh kiếm? ]
[ Nhiếp đào hố: Dĩ nhiên, lần trước từ vai diễn quần chúng kia, tôi được giới thiệu tham gia một chương trình, hoàn toàn là bằng thực lực, không tin thì tự cô xem đi! (video)]
Diệp Oản Oản nhất thời cảm thấy càng không có khả năng, chỉ bằng kỹ thuật diễn xuất kia của hắn, còn có thể tham gia một tiết mục?
Diệp Oản Oản hoài nghi mở đoạn video của Nhiếp Vô Danh gửi tới, kết quả, sau khi xem xong, cả người đều rơi vào mộng bức rồi...
Trong video lại có thể thật sự là một chương trình, một tiết mục ngoài trời gần đây rất hot, BTC chương trình bố trí hơn 10 cửa ải trên mặt nước, người tham gia ai có thể dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua các cửa ải này, người đó sẽ có thể thu được tiền thưởng cùng phần quà...
Diệp Oản Oản chỉ thấy, trong đoạn video, là hình ảnh đủ loại người dự thi khác rơi xuống nước, nhanh nhất cũng phải mất mấy phút, thời điểm nhìn thấy người cuối cùng ra sân…
Người nam nhân toàn thân áo đen đó nhanh như một cơn gió, quần chúng vây xem cùng với MC đều không thấy rõ được động tác của hắn là như thế nào, tên kia đã như đi trên đất bằng, vọt tới điểm cuối, nhấn chuông, tạo thành kỷ lục hạng nhất...
Diệp Oản Oản không cần đoán cũng biết, cái tên này chính là Nhiếp Vô Danh...
Con mịa nó, phương thức kiếm tiền này... Quả thật là cạn lời rồi...
Lại có thể dùng loại thân thủ nghịch thiên này đi tham gia loại thử thách ngoài trời dễ ẹc như dành cho trẻ con, lại còn lấy làm tự hào…
Tiền này kiếm được, lương tâm của anh không thấy xấu hổ sao?
Anh đã từng nghĩ đến phải đối mặt như thế nào với các cao thủ khác từng đối đầu với anh sao?
Diệp Oản Oản quả thật là nghẹn ngào không biết nói gì, vừa che trán vừa gõ chữ gửi đi…
[ Diệp Hữu Danh: Anh thắng rồi, ca ca thân ái của tôi ơi! ]