Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
Sau khi trở lại Hồng Hoa Tiểu Lâu, Diệp Oản Oản cùng 5 người kia mở một buổi tiệc nhỏ.
Diệp Oản Oản dặn đi dặn lại bọn họ, hiện tại đang ở Hoa quốc, nàng là người làm ăn bình thường, nhất định phải khống chế bản thân, không thể cứ hở một chút là chém chém giết giết.
Mãi đến khi tất cả 5 người đều đã ghi nhớ kỹ, Diệp Oản Oản mới hơi yên lòng một chút.
Nơi cửa, tiếng động cơ xe hơi vang lên, Tư Dạ Hàn mới vừa kết thúc xã giao trở về nhà.
Bởi vì có Đường Đường, Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn đã thương lượng qua một chút, yêu cầu hắn mỗi ngày đều phải đến Hồng Hoa Tiểu Lâu của nàng ngủ lại. Dù sao bọn họ hiện tại phải đóng vai một nhà ba người.
Cũng còn may là Tư Dạ Hàn khá là phối hợp.
"A Cửu, anh đã về rồi!"
Diệp Oản Oản nhìn thấy Hứa Dịch ở sau lưng Tư Dạ Hàn, trong tay xách rất nhiều túi lớn túi nhỏ.
Diệp Oản Oản nhìn lướt qua, phát hiện đều là những đồ chơi xanh xanh đỏ đỏ, "Hi hi, những thứ này từ đâu tới vậy?"
"Tạ Chiết Chi tặng." Tư Dạ Hàn nhàn nhạt trả lời.
Diệp Oản Oản nghe vậy cảm thấy có chút kinh ngạc.
Lại là Tạ Chiết Chi, không nghĩ tới Tạ ảnh đế lại có lòng như vậy.
Bên cạnh, Hứa Dịch muốn nói lại thôi, mặc dù một phần là do Tạ ảnh đế tặng, nhưng phần lớn đều là do Cửu gia tự mình mua, có được hay không?
Tư Dạ Hàn thấy nàng trễ như vậy vẫn còn chưa ngủ, mở miệng hỏi: "Làm sao giờ này em chưa ngủ?"
Diệp Oản Oản gãi đầu một cái, "Bên phía đoàn làm phim có người đến quấy rối, bất quá không có việc gì, đã giải quyết xong rồi!"
Diệp Oản Oản nói xong, đơn giản giải thích qua một lần những chuyện đã xảy ra.
Sau đó, Diệp Oản Oản không nhịn được ôm lấy cánh tay Tư Dạ Hàn, mở miệng xổ một tràng, "Haizz, mấy người trong nhà phải giáo huấn thật tốt mới được! Làm việc cũng quá mức kích động, vọng động như vậy, hung hăng như vậy, nói đến đánh nhau một cái là kích động không thôi, không kiềm lại được, em biết làm thế nào đây?" *chớp chớp*
Tư Dạ Hàn nghe thấy lời này của thiếu nữ, nhìn nàng một cái, mặt ngốc ra tại chỗ luôn rồi!
Ơ, mình mới nghe gì vậy? Nàng là đang nói nàng sao?
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, "Sao sao sao? Chẳng lẽ em nói không đúng sao?"
Tư Dạ Hàn: "Không có việc gì, em nhớ kỹ lời này là tốt lắm rồi."
Diệp Oản Oản tỏ vẻ không hiểu, sao lời này lại cứ quái quái thế nào ấy nhỉ?
"Đường Đường đâu rồi?" Tư Dạ Hàn thuận miệng hỏi.
"Đã ngủ rồi nha!" Diệp Oản Oản nói xong, ôm lấy Tư Dạ Hàn ngồi xuống trên ghế sa lon, "A Cửu, em có chuyện muốn thương lượng với anh..."
Tư Dạ Hàn: "Chuyện gì?"
Diệp Oản Oản nháy mắt, mở miệng thử thăm dò, "Hai chúng ta thường ngày đều phải làm việc, anh có thấy là Đường Đường bình thường ở nhà một mình sẽ rất cô đơn, đúng hay không?"
Tư Dạ Hàn liếc nàng một cái: "Cho nên…?"
"Hí hí, cho nên, chúng ta hay để cho Đường Đường nuôi thú cưng đi! Thú cưng có thể bồi dưỡng lòng nhân ái của trẻ nhỏ, còn có thể đi theo Đường Đường, có phải là rất tốt hay không?" Diệp Oản Oản hưng phấn đề nghị.
Tư Dạ Hàn mở miệng: "Muốn nuôi con gì? Để anh nói Hứa Dịch đi mua giúp em."
Diệp Oản Oản khoát tay lia lịa, "Không cần không cần, không cần phiền toái như vậy, không phải là có sẵn rồi hay sao?"
Tư Dạ Hàn nghe vậy đỉnh lông mày co lại, lại một lần nữa nhìn kỹ thiếu nữ lém lỉnh này của mình.
Diệp Oản Oản lập tức mở miệng, "Chúng ta có Đại Bạch đó nha! Không bằng anh trực tiếp đem Đại Bạch qua đây để em…à nhầm, để Đường Đường chơi cùng đi mà! Đường Đường nhất định sẽ rất thích!"
Tư Dạ Hàn: "..." Chuyện này là một âm mưu!
Diệp Oản Oản hưng phấn nói, "Anh xem, Đại Bạch đáng yêu như vậy, ngoan như vậy, ôn thuận như vậy! Để cho nó theo Đường Đường rất tốt đó nha! A Cửu, cái chủ ý này của em có phải là rất đặc biệt hay không?"
Một bên đang bày đồ đạc ra - Hứa Dịch: "..."
Lại có thể để cho Slutte làm thú cưng?
Oản Oản tiểu thư... Định nghĩa của cô đối với hai chữ "ôn thuận" này, có phải là có hiểu lầm gì đó hay không?
Hắn cảm thấy Cửu gia chắc chắn sẽ không đáp ứng loại yêu cầu vô lý như...
Tư Dạ Hàn: "Hứa Dịch, cậu mau đi chuẩn bị!"
Hứa Dịch: "Vâng..."