Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 962: Con của anh




Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com

Nguyên lai Oản Oản tiểu thư là cùng một đứa bé ngủ chung...

Hứa Dịch bên này vừa mới thở phào vì nguy cơ được giải trừ, kết quả, không nghĩ tới một giây kế tiếp liền nghe được đứa bé kia kêu Diệp Oản Oản một tiếng "Mẹ". 

Đây quả thực con đáng sợ hơn gấp trăm lần khi nghe được Diệp Oản Oản nói chính mình tối hôm qua cùng với con trai ngủ chung!

Oản Oản tiểu thư tại sao lại đột nhiên nhô ra một đứa con trai lớn như vậy?

Hứa Dịch nhìn chăm chú thằng bé trai trước mắt vừa nhìn Diệp Oản Oản vừa kêu "Mẹ", đại não bị đả kích trầm trọng...

Nhiếp Đường Tiêu sau khi kêu mẹ một tiếng, ánh mắt liền lại lần nữa dời đến trên người nam nhân ở bên cạnh mẹ mình.

Hai nam nhân một lớn một nhỏ, một lạnh giá băng lãnh, nơi đáy mắt nhuộm đầy sự kinh ngạc, một người khác lại giống như ngọc tuyết vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt là chút lạnh lùng cùng vẻ hiếu kỳ muốn tìm tòi nghiên cứu…

Diệp Oản Oản nhìn nam nhân lớn, lại nhìn một chút nam nhân nhỏ, nội tâm chỉ có một ý tưởng, ban đầu rốt cuộc là não nàng đang đi hóng gió ở nơi đâu, mà lại đáp ứng giúp Nhiếp Vô Danh?

Vào giờ phút này, mưa gió trên mặt Tư Dạ Hàn ùn ùn kéo tới, quả thật là khiến cho nàng tê cả da đầu.

Dưới khoảnh khắc sống còn, Diệp Oản Oản quả quyết sải bước hướng về phía Đường Đường đi tới, đầu tiên là một tay đem Đường Đường bế lên, sau đó ôm lấy cậu bé đi tới trước mặt của Tư Dạ Hàn.

Ánh mắt của Tư Dạ Hàn hỗn loạn yên lặng nhìn cô gái trước mặt mình, hiển nhiên không hiểu được nàng muốn làm gì.

Diệp Oản Oản không nói hai lời, đem cậu bé hướng vào trong ngực của Tư Dạ Hàn nhét vào, "Tư Dạ Hàn... Của... Của anh... Con của anh!"

Tư Dạ Hàn: "..."

Nhiếp Đường Tiêu: "..."

Hứa Dịch: "..."???

Mới vừa rồi Oản Oản tiểu thư nói cái gì?

Mà coi như là người trong cuộc như Tư Dạ Hàn, sắc mặt âm vụ lạnh giá trong nháy mắt hóa thành kinh ngạc, khuôn mặt không nhiễm khói lửa lần đầu tiên trong đời xuất hiện biểu tình mờ mịt luống cuống, cứng đờ ôm lấy cậu bé mềm mại núc ních ở trong ngực.

Con... Con trai hắn?

Diệp Oản Oản theo sát bên, nhìn về phía cậu bé trong ngực Tư Dạ Hàn và mở miệng: "Đường Đường, chuyện này, vốn là định ngày mai sẽ nói cho con, hiện tại... Để mẹ giới thiệu một chút đi, đây là ba của con!"

Trong ngực của Tư Dạ Hàn, vẻ mặt kinh ngạc mờ mịt của tiểu nãi oa quả thật là cùng một lông một dạng với Tư Dạ Hàn, biểu tình của hai người nghệch ra y chang nhau.

Nhiếp Đường Tiêu lẩm bẩm: "Ba…ba..."

Diệp Oản Oản: "Đúng vậy!"

Tư Dạ Hàn: "..."

Hứa Dịch: "..."

Xin hỏi... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, đủ loại khúc khuỷu, đầu óc của hắn đã hoàn toàn đứng máy...

"Ho khan, nơi này nói chuyện có hơi bất tiện, chúng ta tìm địa điểm thích hợp hơn đi, nha...Ha ha..." Diệp Oản Oản vừa nói vừa đổi thành thúc giục, "Đi nhanh một chút đi..."

Nói xong, không dám đối mặt với ánh mắt của Tư Dạ Hàn, một người một ngựa chạy trước, nhanh như một cơn gió liền chạy mất dạng.

Sau lưng, chỉ còn lại tiểu nãi oa được ôm trong ngực Tư Dạ Hàn, một lớn một nhỏ, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Tư Dạ Hàn muốn nói lại thôi, cuối cùng, chỉ có thể tiếp tục ôm lấy hài tử trong ngực.

Đây đại khái là lần đầu tiên trong đời Tư Dạ Hàn ôm trẻ con, tư thế vô cùng không được tự nhiên, thậm chí tay chân đều có chút luống cuống, không biết thả ra như thế nào.

Bất đắc dĩ nhìn về hướng cô nàng đã chạy trốn không còn thấy bóng dáng một cái, Tư Dạ Hàn cẩn thận đổi tư thế, ôm chặt lấy đứa bé trong ngực mình, sau đó từng bước đi thẳng về phía trước.

Trong lúc đó, cậu bé một mực vẫn dùng cặp mắt to đen nhánh kia nhìn hắn ta.

Hắn không thích bị người khác đụng chạm, hơn nữa tư thế ôm của người này không hề thoải mái chút nào, cứng rắn chắc chắn, không được mềm mại như mẹ, cũng không được thoải mái như mẹ.

Nhưng mà... Tại sao nhóc lại có thể cũng không cảm thấy ghét...

Tư Dạ Hàn bước chân trầm ổn, ôm lấy tiểu nãi oa trong ngực đi về phía trước. Lúc này, trong ngực truyền tới một âm thanh nhõng nhẽo...