Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
Converter: Vo Vo
---------------------------------------------
Một bên Tư Dạ Hàn nghe được âm thanh nghiến răng của Diệp Oản Oản, nghiêng đầu hướng về phía nàng nhìn một cái. Trong lúc lơ đãng, ánh mắt xéo qua nhìn vào trên màn hình điện thoại di động của nàng.
Chỉ thấy Diệp Oản Oản đang tạch tạch tạch gõ chữ.
[ Diệp Bạch: Ta ngược lại, thật ra cảm thấy hắn vẫn sống thật tốt. ]
[ Cung Húc: Tại sao ngươi lại xác định như vậy chứ, Diệp ca? Chẳng lẽ lại là ngươi coi bói tính ra? ]
[ Diệp Bạch: Bởi vì hắn đang ở trên giường của ta. ]
Tư Dạ Hàn: "..."
[ Cung Húc:... ]
Cung Húc bên kia trong nháy mắt đóng máy.
Tư Dạ Hàn nhìn thấy biểu tình nghiến răng nghiến lợi của cô bé, đáy mắt xẹt qua một tia ấm áp nhu hòa.
Qua mười mấy giây đồng hồ, Cung Húc mới chật vật tái xuất giang hồ.
[ Cung Húc: Diệp ca ca à, loại đùa giỡn này ngươi đùa với ta một chút là coi như xong, đều là nam nhân mà, ta hiểu mà! Bất quá ngàn vạn lần chớ để cho bạn trai ngươi biết nha! Ta đã nói với ngươi, có lúc lòng ghen tỵ của nam nhân so với nữ nhân còn đáng sợ hơn... ]
Diệp Oản Oản ném điện thoại di động, không tiếp tục để ý tới Cung Húc nghĩ linh tinh, "Cái miệng ăn mắm ăn muối này, cũng không nói được câu nào dễ nghe, toàn nói điều xui xẻo..."
Tư Dạ Hàn đưa tay xoa xoa đầu của thiếu nữ, "Lời của người khác nói không trọng yếu."
Trong đầu của Tư Dạ Hàn hiện lên thời điểm ở trong ám thất, Diệp Oản Oản nói với Tư Minh Lễ "Sống đến khi ván quan tài của ngươi lên mốc".
Diệp Oản Oản gật đầu, "Đúng vậy! Chúng ta phải tin tưởng vào khoa học! Thầy thuốc Tôn nói, cứ tiếp tục như vậy, bệnh của anh sẽ khỏi hẳn hoàn toàn đấy!"
Mặc Huyền nói nàng là "điểm thăng bằng" của Tư Dạ Hàn. Nếu là như vậy, bên phía nàng nhất định là không thành vấn đề nha!
Nàng hiện tại, mỗi ngày trừ xử lý một chút chuyện của công ty, thì đều cùng ở bên cạnh Tư Dạ Hàn học tập, hoặc là đi đến trường gom lấy những điểm số cần thiết. Nhịp sinh hoạt thường ngày đều đặc biệt đơn thuần, quan hệ với Tư Dạ Hàn càng ngày càng ổn định, cho nên chắc chắn sẽ không đánh vỡ điểm “thăng bằng” này…
Không lâu sau, Diệp Oản Oản đã nhận được một giáo huấn sau sắc, người này nha, thật không thể nói bừa được…
….
Tư Dạ Hàn thả văn kiện trong tay xuống: "Ngủ đi."
Diệp Oản Oản nghe xong, nháy mắt một cái, "À? Cứ thế đi ngủ à? Không làm chút gì à?"
Tư Dạ Hàn thản nhiên nhéo má nàng một cái, "Em muốn làm cái gì?"
Diệp Oản Oản nâng cằm lên, nháy mắt một cái, nhìn hắn mở miệng, "Gì đó, mặc dù anh không thích có em bé, bất quá, chẳng lẽ cả quá trình tạo ra em bé cũng không thích? Thân thể của anh không phải là ổn định rồi sao? Thầy thuốc Tôn nói, hiện tại cũng không có thể ấy ấy sao?"
Nàng thuần túy là sợ Tư Dạ Hàn nhịn lâu sẽ có hại cho thân thể...
Trong con ngươi của Tư Dạ Hàn thoáng qua một vệt ánh lửa nóng bỏng, nhưng lập tức liền bị cưỡng ép dập tắt, khôi phục hàn băng.
Sau đó, Tư Dạ Hàn mặt không thay đổi mà mở miệng: "Thầy thuốc Tôn nói có thể, nhưng yêu cầu khống chế thời gian."
"A? Bao lâu?" Diệp Oản Oản hỏi.
Tư Dạ Hàn nhìn nàng một cái, biểu tình kia không khỏi khiến cho Diệp Oản Oản có ảo giác hắn đang phải cố gắng nín nhịn.
Sau đó liền nghe được Tư Dạ Hàn trả lời: "10 phút."
"Ây..." Diệp Oản Oản biểu thị sự đồng cảm sâu sắc, "Tắm một cái rồi ngủ đi..."
...
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Oản Oản dậy sớm rèn luyện thân thể như thường ngày. Không biết tại sao, lời Tư Hạ nói ngày đó khiến cho nàng có chút để tâm.
Thập Nhất ở một bên bồi luyện, thấy Diệp Oản Oản có chút ngẩn ngơ, quan tâm hỏi một câu, "Oản Oản tiểu thư, thế nào?"
Diệp Oản Oản ném ngọn cỏ trong miệng, lập tức ngẩng đầu hỏi: "Thập Nhất à, ta hỏi ngươi, thân thủ của ta có phải là rất lởm hay không?"
Thập Nhất: "... Hắc?" Hắn mới vừa rồi có nghe lầm cái gì hay không?
"Ta là đang hỏi ngươi, ta có phải là rất phế hay không?" Diệp Oản Oản cho là hắn không nghe rõ, vì vậy mới hỏi lại một lần.