Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 389: Chàng trai à, cậu gần đây có đào hoa kiếp!




Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

————————-

Khụ khụ, còn muốn giúp bọn hắn xem quẻ sao?

Nghe được lời nói của Diệp Oản Oản, vẻ mặt của tất cả mọi người: “…”

Diệp Oản Oản ở đây cười trên sự đau khổ của người khác còn chưa tính, lại còn: “Tà thuyết mê hoặc người khác”!

Lưu Ảnh kiềm chế tức giận mở miệng nói: “Diệp tiểu thư xin ăn nói cẩn thận, tối hôm qua chẳng qua chỉ là tôi có vận khí không tốt mà thôi.”

Bên cạnh Lưu Ảnh một thanh niên với thân hình cao gầy để tóc húi cua đoán chừng là người ủng hộ Lưu Ảnh, thấy đội trưởng mình bị sỉ nhục, sắc mặt có chút không vui nói: “Diệp tiểu thư, loại chuyện thế này cũng không cần đem ra đùa chứ!”

Tâm tình Diệp Oản Oản lúc này không tệ, ngược lại cũng không có muốn cùng hắn so đo tính toán, mà nhìn rồi quan sát người thanh niên đang nói chuyện một cái rồi nói: “Cậu tên là gì?”

Cậu ta ngẩn người, sau đó trả lời: “Tống Tĩnh!”

“A…” Nhất thời Diệp Oản Oản nhìn hắn nhiều thêm mấy lần nữa, vẻ mặt rất là tế nhị.

Không nghĩ tới lại là hắn…

“Diệp tiểu thư có gì chỉ giáo” Tống Tĩnh luôn cảm thấy biểu tình nhìn chăm chú đến hắn kia của Diệp Oản Oản làm hắn có chút sợ hãi.

Diệp Oản Oản rũ con ngươi, cười một tiếng, đưa tay ra, làm một cái động tác bấm ngón tay, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tống Tĩnh mở miệng nói “Tôi mới vừa tính cho cậu một quẻ! Tính ra…”

“Tính ra cái gì” Tống Tĩnh theo bản năng hỏi ra lời.

Bên cạnh một đám người đang xem náo nhiệt mặc dù khinh thường, ngược lại cũng tò mò mà nhìn sang Diệp Oản Oản, muốn nhìn xem cô lại muốn nói bậy nói bạ nói cái gì nữa.

Diệp Oản Oản sâu xa nói: “Tính ra, cậu gần đây sẽ có một kiếp….”

Mọi người nghe vậy, khóe miệng hơi co rút, lại là có kiếp. Cô có thể đổi điểm mới mẽ chút được hay không?

Tống Tĩnh mặt không đổi sắc hỏi lại: “Kiếp gì cơ?”

Diệp Oản Oản sờ lên cằm, cân nhắc một chút chọn lời đáp lại: “A, coi như là… đào hoa kiếp đi…”

Mọi người sững sờ, ngầm oán thầm, đào hoa kiếp là cái quỷ gì.

“Không phải là số đào hoa nha, mà là đào hoa kiếp, hơn nữa kiếp này hung hiểm vô cùng!” Diệp Oản Oản một bộ vẻ mặt làm như có thật nói.

May cho cô là cô có trí nhớ tốt, cho dù là ở kiếp trước cùng người khác nói vài lời đôi câu, nhưng chỉ cần là chuyện cô chú ý tới thì sẽ nhớ rất rõ ràng.

Cô nhớ lại chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, lúc đó mấy người vệ sĩ đang nói chuyện phiếm, có nói tới một người tên là Tống Tĩnh. Lúc anh ta ở nước B, bị một người đàn ông nước ngoài vạm vỡ để ý, suýt chút nữa là éo giữ được cúc hoa rồi, chuyện này lúc ấy lớn lắm…

Hiện tại chuyện của Lưu Ảnh đã linh nghiệm, sợ rằng cúc hoa của Tống Tĩnh cũng vậy… Đáng lo a…

Diệp Oản Oản nâng cằm lên, giọng mê hoặc nói: “Tôi có biện pháp phá giải chuyện này, có cần tôi nhắc nhở cậu một chút không? Tôi sẽ bớt cho cậu hai chục phần trăm nha!”

Vẻ mặt Tống Tĩnh biến thành đen: “Không cần, cảm ơn Diệp tiểu thư quan tâm.”

Diệp Oản Oản vẻ mặt lo lắng: “Thực sự không cần sao là thực sự rất nguy hiểm a! Có thể sẽ đối với cậu sẽ tạo thành sự tổn thương lớn a!”

Tuy rằng nghe nói cuối cùng là không thực hiện được, nhưng mà khẳng định đã tạo thành vết thương và nổi ám ảnh to lớn trong lòng cậu ta.....

Chỉ cần nhìn trường hợp của Lạc Thần là có thể thấy được nam thẳng đối với loại chuyện này có sự ám ánh sẽ nghiêm trọng đến mức nào a.

Thấy Tống Tĩnh hoàn toàn xem thường, ánh mắt của hắn nhìn Diệp Oản Oản giống như nhìn một kẻ ngu, Diệp Oản Oản chỉ có thể tiếc nuối thở dài, không cần phải nhiều lời nữa, cơm nước xong liền trở về.

Nhìn bóng lưng Diệp Oản Oản rời đi, Tống Tĩnh một mặt không nói gì mà chán ghét đến buồn nôn nói: “Người phụ nữ này có phải não có vấn đề hay không a?”

“Là thần kinh có chút không bình thường nha!” Người bên cạnh buồn cười lắc đầu đáp.

“Có thể là vậy, nhưng sự việc có liên quan đến đội trưởng cô ấy thực sự lại có thể nói đúng như vậy a!” Có người mở miệng nói.

“Đó chỉ là cô ta như chó ngáp phải ruồi thôi, cậu cùng với cô ta là một dạng não có vấn đề rồi sao? Còn có đào hoa kiếp? Còn đặc biệt nguy hiểm? Hoàn toàn không biết cô ta đang nói hưu nói vượn cái gì nữa chứ?!”