Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.net
- --
"Anh con mịa nó là giả ngốc hay ngốc thật..." Nhất Chi Hoa sững sờ tại chỗ, đây là có phải là vấn đề về cây hay sao?
"Hơn nữa ở đây cũng không có đường nhựa, dưới chân đều là cát, chẳng lẽ cậu là người sửa đường?" Nhiếp Vô Danh tiếp tục hỏi.
"A Di Đà Phật." Giờ phút này, thanh niên mặc trang phục đạo sĩ chậm rãi từ đằng xa đi tới, nở một nụ cười.
"Vị thí chủ này, tôi thấy ấn đường cậu biến thành màu đen, muốn coi cho cậu một quẻ." Tiểu đạo sĩ nói.
Lăng Miểu nhìn thấy hai người này, chân mày khẽ nhíu lại.
Nhất Chi Hoa...
Thần Hư Đạo Nhân...
Có lẽ người bên cạnh không biết danh hiệu hai người, nhưng mấy năm gần đây, Lăng Miểu lại từng nghe qua về hai người này.
Thủ đoạn độc ác, tàn sát vô số người.
"A Di Đà Phật, thí chủ, tôi nhìn gương mặt của cậu... Cảm thấy nhất định sắp tới cậu sẽ có họa sát thân. Nếu như thí chủ nguyện ý chi tiền, bần tăng nguyện giúp thí chủ phá giải họa sát thân này." Thần Hư Đạo Nhân mặt đầy nghiêm túc.
"Cậu rốt cuộc là đạo sĩ hay là hòa thượng?" Nhiếp Vô Danh quan sát Thần Hư Đạo Nhân.
"Thí chủ bị mù sao?" Thần Hư Đạo Nhân xoay tròn một vòng ở ngay trước mặt Nhiếp Vô Danh: "Bần tăng đương nhiên là đạo sĩ."
"Ồ... Thì ra là như vậy!" Nhiếp Vô Danh như có điều suy nghĩ: "A Di Đà Phật không thích hợp, hẳn cậu phải tụng Vô Lượng Thiên Tôn, ‘bần tăng’ cũng không phải là cách xưng hợp lý."
"Ha ha, chuyện này cũng không quan trọng." Thần Hư Đạo Nhân mở miệng cười: "Nếu như tôi đoán không sai, hai vị là lính đánh thuê do Lăng Vân thuê đi?"
"Sao, cậu biết bà Lăng?" Nhiếp Vô Danh hiếu kỳ hỏi.
"Ha ha, lúc còn trẻ, Lăng Vân càn quét một phương, đương nhiên là từng nghe nói đến cái danh hào này! Cậu hỏi lại như vậy, có thể thấy, các người đúng là lính đánh thuê của Lăng Vân." Thần Hư Đạo Nhân nói.
"Cũng thật là trùng hợp, mục tiêu lần này của các người là Triệu Diệp Triêu! Hai người chúng tôi chính là được Triệu Diệp Triêu thuê... Cho nên, các người nhìn, các người theo đường cũ trở về, hay là muốn ở nơi này an nghỉ."
Thần Hư Đạo Nhân mới vừa nói dứt câu, Nhiếp Vô Danh khẽ mỉm cười, tay phải giơ lên, một cái “đùng”, một quyền đánh bay gã thanh niên ở bên cạnh mình văng ra xa mười mấy thước.
Nhất Chi Hoa dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, trúng một quyền của Nhiếp Vô Danh, ôm đầu gào thét bi thương không dứt.
"Lời nói này quá ngông cuồng." Nhiếp Vô Danh nói.
Nhất Chi Hoa: "Hắn cuồng... Anh con mịa nó đánh tôi làm cái gì? Anh đánh hắn chứ! Anh dựa vào cái gì đánh tôi!"
Nghe lời nói này, Nhiếp Vô Danh nhất thời sửng sốt một chút.
"Ầm"!
Một giây kế tiếp, Thần Hư Đạo Nhân còn chưa tỉnh hồn lại, cũng bị Nhiếp Vô Danh tung một quyền đánh bay.
Nhiếp Vô Danh: "Ẻo lả, cậu nói có đạo lý!"
Lăng Miểu: "..."
Lăng Miểu không khỏi nhìn lại chàng trai trước mặt mình mấy lần.
Từ khi Nhiếp Vô Danh đi tới nhà nàng lúc còn là một thiếu niên, mẹ đã từng nói, Nhiếp Vô Danh có thiên phú cực cao.
Chỉ bất quá, vô luận như thế nào Lăng Miểu cũng không nghĩ tới, đối với chuyện học võ, Nhiếp Vô Danh, cái gã ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới này, lại có thể trưởng thành đến độ cao bây giờ.
Cho dù nói anh ấy là thiên tài, cũng không quá đáng chút nào.
"Đạo sĩ thúi, giết chết cặp gian phu d*m phụ này!" Nhất Chi Hoa cắn răng đứng dậy.
"Chớ có nói bừa." Chân mày Lăng Miểu khẽ cau lại: "Tôi là cô họ anh ấy."
"Hả? Cô họ?"
Nhất Chi Hoa và Thần Hư Đạo Nhân trố mắt nhìn nhau, cô gái này giữ gìn nhan sắc thật tốt!
"Mỹ phẩm dưỡng da cô dùng là nhãn hiệu gì?" Cơ hồ theo bản năng, Nhất Chi Hoa bật thốt lên.
Lăng Miểu: "..."
"Ngông cuồng như vậy, cũng không thèm trả lời? Cô đúng là một con hồ ly tinh!" Nhất Chi Hoa nhìn về phía Thần Hư Đạo Nhân: "Chớ nói nhảm cùng bọn họ, giết chết đôi gian phu này!"
Lăng Miểu: "..."
Ước chừng bảy tám phút sau, Nhiếp Vô Danh cưỡi ở trên người Thần Hư Đạo Nhân và Nhất Chi Hoa: "Ai chà, mặc dù thực lực cũng không tệ lắm, nhưng so với ông nội Vô Danh của các cậu, vẫn còn chênh lệch rất lớn."