Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.net
- --
Bởi vì sự mềm yếu và trốn tránh của nàng, anh mới chiều theo và dung túng vô điều kiện, tự mình vì nàng gánh vác hết thảy.
Thậm chí ngay cả Diệp gia bên này, anh cũng đã thay nàng cân nhắc hết cả rồi.
Lúc này, tâm tình của Lương Uyển Quân và Diệp Thiệu Đình đã ổn định hơn chút ít.
Diệp Thiệu Đình mở miệng nói, "Ngay từ đầu, cha và Uyển Quân đều không thể nào tiếp nhận được sự thật này, cho nên không chấp nhận lời xin lỗi của cậu ta. Cậu ta vẫn đứng ở ngoài cửa chờ mãi..."
Diệp Thiệu Đình thở dài, "Sau đó... chúng ta cũng tỉnh táo lại. Suy nghĩ kỹ một chút... Chuyện này thần xui quỷ khiến, cũng coi như là cứu tánh mạng người một nhà chúng ta..."
Diệp Thiệu Đình hồi tưởng lại, mở miệng nói, "Năm đó, thời điểm con gái du học ở nước ngoài, gặp phải khủng bố! Trong lần khủng bố đó, tất cả mọi người đều mất mạng trong biển lửa, không ai sống sót. Bởi vì cường độ vụ nổ bom quá lớn, thậm chí hài cốt của tất cả mọi người đều... không còn..."
Diệp Thiệu Đình hít sâu một hơi, tiếp tục nói, "Khi đó, Uyển Quân bị đả kích quá lớn, tinh thần hoảng hốt, cả ngày cũng không ăn không uống, thân thể càng ngày càng kém, thậm chí tự sát nhiều lần. Mãi đến một ngày ba tháng sau, chúng ta tìm được con gái! Con bé phúc lớn mạng lớn, được người hảo tâm đi ngang qua cứu, chỉ là bị thương một chút, nên ký ức bị tổn thương...
Bởi vì tìm được con gái trở về, rốt cục Uyển Quân mới lần nữa thanh tỉnh lại. Chúng ta cũng chưa từng hoài nghi con không phải là con gái của chúng ta..."
Diệp Oản Oản chật vật nói: "Thật xin lỗi, khi đó... trí nhớ của con đã thay đổi, cũng không phải là con có ý định lừa gạt! Nhưng đúng là bởi vì con mới dẫn đến chuyện này phát sinh. Điểm này không có gì để giải thích cả!"
Diệp Thiệu Đình thở dài, "Những chi tiết cụ thể, Tư tiên sinh đều đã giải thích với chúng ta cả rồi..."
Mặc dù Tư Dạ Hàn giấu bớt một chút chuyện tương đối cơ mật, nhưng phần lớn mọi chuyện đều đã đầy nghiêm túc và thành khẩn giải thích với hai người cả rồi.
Diệp Oản Oản nhắm mắt một cái, "Xin lỗi, là con tạo thêm cho mọi người rất nhiều phiền toái..."
Diệp Thiệu Đình nhìn cô bé trước mắt, khổ sở nói, "Mặc dù cha không hiểu rõ rốt cuộc ký ức bị thay đổi là như thế nào, nhưng mà, lúc đó tính tình của con và Oản Oản của chúng ta giống nhau như đúc. Read newest chapter at truyen.f.ull cham net. Nếu như là Oản Oản của chúng ta, thật ra thì, việc con bé sẽ làm, đại khái cũng sẽ không khác gì những việc con đã làm...
Khi đó dòng thứ bên kia cũng đã sớm muốn đối phó chúng ta rồi. Đổi lại là Oản Oản, bất quá cũng sẽ có kết quả giống như nhau. Mà người làm cha vô năng như cha, chỉ sợ coi như Oản Oản còn sống, vào lúc này kết quả cũng sẽ không tốt hơn...
Chúng ta làm cha mẹ nhưng không thể bảo vệ tốt cho con gái..."
"Cha..." Giọng Diệp Oản Oản khản đặc lại, "Cha đừng nói như vậy, cha là một người cha tốt vô cùng!"
Diệp Thiệu Đình hít sâu một hơi, "Ngược lại là con, một cô gái một mình đảm đương một phía, một mình bảo vệ toàn bộ Diệp gia chúng ta. Cha quả thực là không cách nào trách con được! Huống chi... Mấy năm nay... Cha và mẹ con... Cũng thật sự rất cảm ơn... Cảm ơn con có thể đến bên cạnh chúng ta..."
Lương Uyển Quân vừa rơi lệ vừa nói, "Vô luận như thế nào, sự thật con gái chúng ta qua đời đều đã không cách nào thay đổi. Ông trời để cho con đến bên cạnh mẹ, đã là món quà của mẹ. Cho nên, dù cho mẹ phát hiện đủ chỗ không đúng, cũng không dám đi vạch trần.
Mãi đến khi Tư tiên sinh nói chân tướng cho chúng ta, hoàn toàn đánh nát niềm hy vọng của mẹ, thật sự nhất thời mẹ không có cách nào tiếp nhận, nhưng mà..."
Lương Uyển Quân nhìn cô bé trước mắt, "Nhưng mà mẹ càng sợ... sợ rằng con rời đi... Mẹ sợ... sợ rằng ngay cả con cũng vĩnh viễn rời bỏ mẹ mà đi..."