Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.net
- --
Buổi tối Diệp Oản Oản ngủ ở nhà. Ban đêm, nàng lại thành khẩn trò chuyện thật lâu cùng cha mẹ mình, cuối cùng thái độ của hai người không còn phản đối mạnh mẽ như vậy nữa.
Dĩ nhiên... Có ông ngoại ở đó cho bọn họ chỗ dựa, dường như cha mẹ có phản đối cũng không có tác dụng gì.
Ngày hôm sau ăn cơm trưa xong, Diệp Oản Oản đang định đi tìm Tư Dạ Hàn bàn bạc.
"Mẹ, mẹ định đi ra ngoài sao?" Đường Đường bảo bối thấy dường như mẹ muốn đi ra ngoài, lập tức đứng lên.
Diệp Oản Oản xoa xoa đầu của cậu bé một cái: "Đúng vậy!"
Đường Đường: "Đi nơi nào?"
Diệp Oản Oản: "Đến chỗ cha con."
Đường Đường nghe nói như vậy, dường như trong con ngươi to tròn nhất thời hiện lên vẻ khẩn trương: "Khi nào mẹ trở lại?"
Diệp Oản Oản: "A... Tìm cha con bàn bạc một số chuyện, có thể sẽ hơi lâu."
"Ồ..." Cậu bé không vui thấy rõ.
"Bảo bối ngoan nào, mẹ sẽ cố gắng nhanh trở về với con. Hay là, con và mẹ cùng đi?" Diệp Oản Oản thử hỏi dò.
"Không đi!" Cậu bé đáp như chém đinh chặt sắt.
"A..." Diệp Oản Oản có chút dở khóc dở cười: "Giận cha rồi hả?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường có chút cứng đờ, "Không có!"
Thấy không hỏi được gì từ chỗ con, Diệp Oản Oản không thể làm gì khác hơn là trước hết đi tìm Tư Dạ Hàn.
A Tu La, trong vườn hoa.
Thời điểm Diệp Oản Oản đến, Tư Dạ Hàn đang xem một tập ảnh thật dầy. Diệp Oản Oản tùy ý liếc một cái, liền phát hiện ra là album áo cưới...
Thấy Diệp Oản Oản đến, trên mặt của Tư Dạ Hàn cực nhanh lộ ra vẻ mất tự nhiên, ngay sau đó ung dung thản nhiên đóng tập album lại, "Tối hôm qua em ổn không?"
"Có ông ngoại ở đó, có thể có vấn đề gì? Huống chi còn có anh trai và Đường Đường bảo bối trợ công, em lại làm nũng với cha mẹ, đã giải quyết xong toàn bộ!" Diệp Oản Oản vừa cười vừa nói, "Đúng rồi, A Cửu, anh và Đường Đường có chuyện gì sao? Có phải là tối hôm qua anh nói gì với con hay không? Sao em có cảm giác Đường Đường càng không chào đón anh rồi vậy hả?"
Sắc mặt Tư Dạ Hàn không có bất kỳ khác thường: "Không có gì."
Hai con ngươi Diệp Oản Oản híp lại: "Làm sao lại không có gì? Nhất định là xảy ra cái gì rồi! Buổi sáng em vừa nói với Đường Đường muốn tới chỗ anh, con liền bày ra vẻ mặt đầy ai oán! Em hỏi con có muốn đi chung hay không, con liền trực tiếp cự tuyệt!"
Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Oản Oản một cái, đáp: "Tối hôm qua, anh hỏi Đường Đường tại sao không thích anh."
Ánh mắt Diệp Oản Oản nhất thời sáng lên. Đối với vấn đề này, nàng cũng rất muốn biết: "Vậy... Đường Đường trả lời thế nào?"
Tư Dạ Hàn: "Đường Đường nói, bởi vì em yêu thích anh hơn."
Diệp Oản Oản: "..."
Má ơi...
Nàng còn tưởng rằng nhất định là Đường Đường có lý do đặc biệt gì, thật là vạn vạn không ngờ tới mà...
Không hổ là cha con ruột, tật xấu y chang nhau!
Diệp Oản Oản vội vàng hỏi thăm: "Vậy anh trả lời thế nào?"
Không hiểu tại sao, lại có một loại dự cảm xấu...
Tư Dạ Hàn: "Anh nói, em là vợ của anh, đương nhiên là phải yêu thích anh hơn rồi!"
Diệp Oản Oản: "Ha ha..."
Quả thật là Diệp Oản Oản cũng không biết nên nói gì! Bởi! Bị Đường Đường ghét thật là không hề oan chút nào!
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ che trán: "Anh không thể dỗ dành con một chút sao?"
Tư Dạ Hàn nhìn nàng một cái: "Lời anh nói đều là sự thật."
Nói xong còn bày ra một bộ dáng "Chẳng lẽ em không cảm thấy là anh đang nói sự thật sao", trừng trừng nhìn chằm chằm nàng.
Diệp Oản Oản nào dám nói không phải là đang nói thật...
Thật là cạn lời với ông chồng này rồi.
Diệp Oản Oản chỉ có thể thở dài, vội vàng trả lời: "Dạ dạ dạ, không sai, là nói thật là nói thật! Em yêu anh nhất..."