Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
- --
[ Giúp cái gì? ]
[ Tiểu thiếu gia, vật này, cậu có thể giúp tôi đặt vào trong hộc bàn thư phòng của phu nhân không? ]
[ Tại sao ngươi lại không tự mình làm? ]
Bởi vì lúc đó Đường Đường hỏi vô cùng rõ ràng, cho nên quá trình A Trung lừa gạt nhóc như thế nào, toàn bộ đều được ghi lại cặn kẽ.
Chiếc hộp gỗ chạm hoa trong miệng A Trung, cho tới món đồ sứ men xanh, tất cả đều giống y như đúc với thứ bọn họ tìm ra được từ trong thư phòng.
Bộ trưởng Lưu sắc mặt nghiêm túc, nghe đoạn đối thoại bằng chứng này, càng nghe càng cảm thấy ăn khớp...
Cái tên người giúp việc gọi là A Trung này, chỉ sợ là thật sự có chút ngốc. Lời nói trong miệng đứa nhỏ này, cơ hồ mỗi câu đều đang bẫy hắn! Vậy mà hắn lại có thể không phát hiện chút nào.
[ Tiểu thiếu gia... Tôi cũng chỉ là vì sợ cậu làm sai, khiến cho bà ấy tức giận, sợ bà ấy sẽ trách phạt cậu, cho nên mỗi lần mới đều ở bên cạnh nhắc nhở cậu!! ]
[ Đúng vậy, tiểu thiếu gia! Chẳng lẽ cậu không biết chút gì sao? Thật ra thì quan hệ giữa phu nhân và cha cậu không tốt, làm rất nhiều chuyện quá phận đối với cha cậu, còn đuổi cha cậu ra khỏi nhà. Hơn nữa phu nhân còn rất ghét mẹ cậu... ]
Thời điểm Ân Duyệt Dung nghe A Trung dạy Đường Đường làm thế nào hãm hại chính mình, thần sắc vẫn lãnh đạm bình tĩnh như thường. Nhưng mà, khi nghe được A Trung lại ly gián quan hệ của mình và Đường Đường, sắc mặt thoáng liền biến đổi.
"Đùng" một tiếng, Ân Duyệt Dung tung một cước đá vào trên xương bánh chè của A Trung, "Cẩu nô tài!"
Lòng tham không đáy...
Ban đầu khi bà từ trong đống người chết cứu hắn ra, hắn ta đối với bà như chó quẫy đuôi, trung thành như một.
Nhưng mà, tham vọng quyền thế từ bên trong lại vĩnh viễn như không có đáy.
Bà đối xử với hắn càng tốt, càng tín nhiệm, lại vô tình thúc đẩy lòng tham đó...
Còn nữa, Ân Hành!!
Trừ vấn đề đó ra, tất nhiên không khó để Ân Duyệt Dung đoán ra, sau lưng A Trung, sẽ là ai...
Ý niệm này, càng khiến cho bà như rớt vào hầm băng.
"A ——!! " A Trung bị đá gào thét bi thương một tiếng, quỵ xuống, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Ân Duyệt Dung đứng thẳng người, yên lặng nhìn về phía Đường Đường. Người giúp việc thân cận bên cạnh mình còn đánh giá mình như vậy, Đường Đường sẽ ra sao?
Cũng khó trách Đường Đường sẽ trợ giúp A Trung...
Đúng lúc này, ghi âm trong máy rốt cuộc truyền đến thanh âm lạnh lùng của Đường Đường ——
[ Sẽ không một ai ghét mẹ ta! ]
[ Nhưng mà tiểu thiếu gia, những gì tôi nói đều là chính xác trăm phần trăm! Không tin cậu có thể tùy tiện đi ra ngoài hỏi thăm một chút, những chuyện này tất cả mọi người đều biết đấy! ]
[ Tại sao ta phải đi ra ngoài hỏi thăm? Ta chỉ cần nghe lời mẹ nói là được rồi! Mẹ đã nói, bà nội là người tốt, thì bà nội chính là người tốt! Ngươi nói xấu bà nội, ngươi chính là kẻ xấu! ]
...
Ân Duyệt Dung hoàn toàn không ngờ rằng Đường Đường sẽ trả lời như vậy, đáy mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Đứa nhỏ này, cho tới bây giờ vẫn chưa từng chán ghét mình sao?
Kiều Mẫu nghe đến đó mặt cũng đầy vui vẻ yên tâm. Bà biết ngay mà! Tiểu thiếu gia sẽ không đối xử tệ với phu nhân như vậy đâu!
Về phần đám thủ hạ và Bộ trưởng Lưu ở bên cạnh, cũng không nhịn được âm thầm xuýt xoa, vị hôn thê kia của quản lý Tư lại đánh giá rằng Ân Duyệt Dung là người tốt...? Thật là một người phụ nữ thần kỳ!
Tiếp đó, trong đoạn ghi âm chính là A Trung dùng đủ loại đầu độc, giả bộ đáng thương. Cuối cùng, dường như Đường Đường mềm lòng, mới bắt hắn đáp ứng làm một yêu cầu của mình, sau đó mới giúp hắn.
Sau khi đám người Bộ trưởng Lưu nghe được Đường Đường nói lên yêu cầu kia, biểu cảm trên mặt quả thực là... một lời khó nói hết!
Sau đó, đáng sợ hơn là, bọn họ cứ như vậy... Bị buộc nghe vô số lần: [ Phu nhân là mỹ nhân tấm lòng đẹp, là tiểu tiên nữ ]
Bởi vì lo lắng nửa đường sẽ bỏ sót chứng cứ quan trọng gì, tất cả mọi người ở đây đều bị buộc phải nghe đủ... 100 lần... những lời này.
Nghe xong câu cuối cùng, sắc mặt của Bộ trưởng Lưu đều đã đen đến mức không thể đen hơn nữa rồi.
Đây đại khái sẽ là một trải nghiệm trọn đời khó quên của ông.