Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 2011: Có chút chịu không nổi, làm sao bây giờ




Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com

- --

"Đây là..."

Tư Dạ Hàn cứng đờ đưa tay ra, cầm lấy chiếc khuy đeo trên cổ của cô gái, âm thanh khàn khàn khô khốc, hồi lâu sau mới lấy lại được thanh âm của mình, "Khuy măng sét này, không phải là em đã ném đi rồi sao?"

Ngày đó nàng tức giận như vậy, từng chính miệng nói muốn lấy về để ném đi.

Tròng mắt Diệp Oản Oản liếc xuống chiếc khuy đeo trên cổ của mình, thấy Tư Dạ Hàn phát hiện rồi, không khỏi có chút nóng mặt, xụ mặt tức giận hừ hừ, "Tại sao phải ném? Sao anh lại phá của như vậy, dù gì cũng đáng giá một đồng đấy..."

Trong nháy mắt khi cô nàng dứt tiếng, thế giới quanh anh như nổ tung, đột nhiên trời đất quay cuồng, vị trí của hai người trong nháy mắt đổi cho nhau. Một giây kế tiếp, sau một thời gian kiềm nén rất lâu, một nụ hôn sâu mất khống chế cuối cùng cũng bùng nổ. Nụ hôn vô cùng nóng bỏng rơi xuống, điên cuồng xâm chiếm lấy từng tấc ngọt ngào trong miệng nàng...

"A..." Diệp Oản Oản vừa mở mắt, đã nhận ra ý muốn chiếm hữu điên cuồng trong đôi mắt anh. Ánh mắt gần như đỏ rực lên, khiến cho nàng nhìn thấy mà giật mình.

A, thuốc giải này... dường như nàng “sử dụng” vậy, có chút chịu không nổi thì phải...

Mới vừa rồi Diệp Oản Oản còn diễu võ dương oai, nhưng mà vào lúc này lại có thể vô cùng không có tiền đồ, ngơ ngẩn hết cả người, để mặc anh đè lên người của mình...

Giờ phút này, ánh mắt khóa chặt nàng của chàng trai tuy rằng có chút điên cuồng đến đáng sợ, nhưng mà, động tác lại ôn nhu đến không thể tưởng tượng nổi.

Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ của nàng, chậm rãi đặt lên vị trí trái tim của mình.

Diệp Oản Oản lập tức cảm nhận được, trái tim của anh đập cực nhanh, từng nhịp đập rộn rã truyền đến lòng bàn tay của nàng.

Chàng trai cúi đầu, vùi sâu vào nơi cổ của nàng, kịch liệt thở hào hển, đồng thời dẫn dắt bàn tay của nàng luồn sâu vào trong cổ áo của mình, "Oản Oản, cởi giúp anh..."

Diệp Oản Oản: "...!!!"

Thuốc giải đột nhiên trào ra như vậy, nàng có chút chịu không nổi, làm sao bây giờ?

Trong bất thình lình, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?

Không phải chỉ là thấy được nơi cổ áo của nàng có treo một chiếc khuy măng sét thôi sao?

"Anh... anh anh anh... Tự anh cởi đi... Anh không có tay sao!" Diệp Oản Oản thấp giọng thầm thì.

Tư Dạ Hàn: "Em đã từng nói, bước này, nhất định phải do em làm. Em thích quá trình này."

Diệp Oản Oản: "Không... Không có khả năng! Em không bao giờ nói lời như vậy! Rõ ràng anh nói là em thuần khiết hiền lành lại tươi đẹp mà!"

Làm bậy rồi! Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng những lời kiểu này thật sự nàng sẽ có thể nói ra đấy...

Nàng thật là càng ngày càng hiếu kỳ, năm đó nàng rốt cuộc quấn quít chung một chỗ với Tư Dạ Hàn như thế nào vậy?

"A, gì chứ...!? Năm đó... là... là em chủ động sao? Sẽ không phải là em...cưỡng đoạt anh đấy chứ?" Diệp Oản Oản đột nhiên có chút lo âu đối với nhân phẩm của mình, tự hình dung ra trong đầu một kịch bản siêu máu chó với nhân vật chính là một...nữ lừa đảo.

Thần sắc Tư Dạ Hàn thoáng khựng lại, tựa hồ như lâm vào hồi ức, một hồi lâu sau mới đáp lời, "Đúng vậy!"

Diệp Oản Oản: "..." Ha ha ha, quả nhiên...

Tư Dạ Hàn tiếp tục nói: "Nhìn bề nổi mà nói, đúng là em chủ động, cũng là em cưỡng bách anh..."

Làm bậy thật rồi! 

Diệp Oản Oản yên lặng che mặt: "Ahihi, này này, cái gì gọi là nhìn bề nổi mà nói là như vậy? Vậy thì trên thực tế là sao?"

Tư Dạ Hàn: "Trên thực tế..."

Trên thực tế, nàng chưa hề biết, từ đầu tới cuối đều là anh vẫn luôn dùng trăm phương ngàn kế dẫn dụ nàng.

Biết rõ là không có khả năng, nhưng vì quá nhớ mong nàng, quá muốn giữ nàng lại, quá muốn có được nàng...

"Trên thực tế là cái gì, cái gì?" Diệp Oản Oản mở to hai mắt, hiếu kỳ không thôi mà truy hỏi.

Một giây kế tiếp, trả lời nàng, là một nụ hôn che ngợp bầu trời của chàng trai, khiến cho nàng trong nháy mắt quên mất chính mình đang muốn hỏi gì.

Thân thể của cô nàng bị ôm lên, êm ái đặt ở trên chiếc giường mềm mại, ngón tay bị anh dẫn dắt, từng chút một cởi sạch âu phục xa hoa của anh, mãi đến khi chạm đến da thịt nóng bỏng của chàng trai...

Chiếc rèm trắng rủ xuống, bình hoa hồng nơi đầu giường chập chờn đung đưa, sự thanh lãnh nơi đáy mắt chàng trai hóa thành một ngọn lửa hừng hực, như nham thạch trong lòng núi lửa.

Oản Oản, coi như một ngày kia em khôi phục lại ký ức, nhưng anh đã có thể làm cho em quên hắn một lần, thì cũng có thể khiến cho em quên thêm lần thứ hai...

...

...