Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
- --
"Nếu đã có kết quả, vậy thì Nhiếp gia chúng ta sẽ không nhúng vào nữa. Hôm nay tới, trừ tham gia hội nghị ra, Nhiếp gia còn có một chuyện muốn tuyên bố." Nhiếp Linh Lung ung dung thản nhiên nhìn về phía Diệp Oản Oản một cái, ngay sau đó mở miệng nói.
"Nhiếp gia có chuyện muốn tuyên bố?"
Nghe tiếng, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía đám người Nhiếp Linh Lung.
Nhiếp Linh Lung nghiêm túc mở miệng nói: "Căn cứ theo quy củ của Nhiếp gia, sắp tới sẽ đến lúc phải thay người nắm quyền Nhiếp gia, mà người nắm quyền đã được chọn xong!"
"Hả! Nhiếp gia sắp đổi gia chủ!"
"Đây chính là tin tức lớn!"
"Gia chủ kế nhiệm sẽ là ai?"
...
Trong một loạt tiếng bàn tán kinh ngạc, Nhiếp Linh Lung tiếp tục nói: "Gia chủ đời tiếp theo của Nhiếp gia sẽ chính là, tỷ tỷ của tôi, Nhiếp Vô Ưu. Hy vọng các vị ở tại đây đến lúc đó có thể đến góp vui! Thiệp mời ít ngày nữa sẽ được gửi tới."
Nghe lời tuyên bố này, Diệp Oản Oản suýt chút nữa tức ói máu, nhìn về phía cái anh chàng Nhiếp Vô Danh đứng cà nhỗng ở bên cạnh, hận không thể đánh cho hắn một roi.
Cái tên Nhiếp Vô Danh này làm ăn kiểu gì vậy? Có còn là người của Nhiếp gia hay không vậy hả?
Lăn tới lăn lui, vậy mà cái vị trí người nắm quyền cũng không giành được?
"Anh là heo sao?" Diệp Oản Oản hận rèn sắt không thành thép, nhìn Nhiếp Vô Danh.
Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh chép chép miệng: "Anh nào có biện pháp gì, anh và mẹ bất hòa, bó tay rồi!"
"Hic..."
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ thở dài. Trông cậy vào Nhiếp Vô Danh đi tranh đoạt những thứ này, hay là thôi đi!
Lúc này, Diệp Oản Oản hướng về Nhiếp Linh Lung và “Nhiếp Vô Ưu giả” nhìn lại. Được lắm, nàng chờ ngày ấy! Muốn cầm quyền Nhiếp gia? Thích thì chiều!
Màn đêm buông xuống, một buổi hội nghị như vậy là đã đi đến kết thúc trong cảnh gà bay chó sủa.
Thấy Tư Dạ Hàn sắp rời đi, Diệp Oản Oản có chút nôn nao, hôm nay vẫn chưa nói với anh được bao nhiêu câu.
"Đệt... Có chuyện gì vậy..." Trong nháy mắt lúc Diệp Oản Oản đứng lên, nhịp thở của nàng bỗng nhiên chậm lại, có cảm giác như huyết dịch đang chảy ngược.
"Phong tỷ, tỷ bị làm sao vậy?" Bắc Đẩu thấy vậy tiến lên đỡ lấy nàng.
Diệp Oản Oản day day trán: "Không có việc gì..."
Bắc Đẩu không nói gì, nhìn Diệp Oản Oản ôm tấm giáo bia, "Nhất định là do giáo bia này quá nặng, đã nói để bọn đệ cầm giúp tỷ rồi mà không nghe."
Diệp Oản Oản nhất thời liếc xéo qua, nhìn chằm chằm tay của Bắc Đẩu, "Tay, bỏ ra, không được đụng vào nó!"
Bắc Đẩu vội vàng rụt tay về, "Được được được, đệ không đụng, đệ không đụng! Tự tỷ mang, để tự tỷ mang nó đi nha nha nha...!"
Thất Tinh có chút bất an nhìn Diệp Oản Oản một cái, bén nhạy phát hiện ra thời khắc này trạng thái của nàng có gì đó không đúng. Nhịp thở của Phong tỷ...làm sao lại hỗn loạn như vậy?
"Phong tỷ, có phải là tỷ khó chịu chỗ nào hay không?" Thất Tinh hỏi.
Một bên, Đại trưởng lão nhìn Diệp Oản Oản một cái, cũng có chút kinh ngạc mở miệng hỏi, "Híc, minh chủ, tại sao nhịp thở của cô lại rối loạn như vậy chứ?"
Diệp Oản Oản lại day day mi tâm thêm một cái, "Không có gì... chỉ là cảm thấy...thân thể...dường như có chút kỳ quái..."
Bắc Đẩu: "Kỳ quái? Kỳ quái chỗ nào vậy?"
Diệp Oản Oản nhìn về phía Tư Dạ Hàn một cái. Chỉ một ánh nhìn, tốc độ tim đập của nàng đột nhiên tăng nhanh, toàn bộ dòng máu trong người như muốn chảy ngược.
Mịa nó... Nàng gặp chuyện gì vậy?
Không đến nỗi ngay cả nhìn anh ấy một cái thôi mà tim đã chịu không nổi, chẳng lẽ không có tiền đồ như vậy sao?
Đáng sợ hơn là, nàng không khỏi cảm thấy quần áo mà Tư Dạ Hàn đang mặc... đặc biệt chướng mắt...
"Phong tỷ, rốt cuộc là tỷ khó chịu chỗ nào? Đệ đi tìm thầy thuốc xem bệnh cho tỷ nhé?" Bắc Đẩu vội vàng hỏi.
Diệp Oản Oản nhìn Bắc Đẩu một cái, mặt không đổi sắc: "Đột nhiên tôi rất muốn xé quần áo của Tu La Chủ, bệnh này thầy thuốc có thể trị không?"
Bắc Đẩu: "..."
Thất Tinh: "..."
Đại trưởng lão: "..."
Tam trưởng lão: "..."
Một bên, mấy vị cao tầng Không Sợ Minh: "..."