Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
- --
Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức, hoàn toàn không biết là có chuyện gì xảy ra?
Nhưng mà thấy Diệp Oản Oản cũng không nói gì, nên cậu ta chỉ có thể nghe lời dời cái ghế, đặt ở bên cạnh Diệp Oản Oản.
Sau khi Nhiếp Vô Danh ngồi xuống, Diệp Oản Oản lập tức mở miệng hỏi: "Anh không đi theo người của Nhiếp gia tới, lại theo người của Kỷ Tu Nhiễm tới làm gì?"
Quả thực Diệp Oản Oản không cách nào hiểu được, Nhiếp Vô Danh dầu gì cũng là lão đại Nhiếp gia, đến mức đó sao?
"Cắt, bọn họ không dẫn anh tới, anh có biện pháp gì? Vì vậy chỉ còn cách đi theo người của Kỷ lão đệ tới đây mà thôi." Nhiếp Vô Danh nói.
"Anh tới làm gì?" Diệp Oản Oản có chút hiếu kỳ.
"Đương nhiên là đến điều tra về tung tích Kỷ lão đệ rồi, thuận tiện xem thử có cơ hội làm ăn nào không, kiếm ít tiền!" Nhiếp Vô Danh cười nói.
Diệp Oản Oản: "..."
Điều tra tung tích của Kỷ Tu Nhiễm là giả, muốn tìm cơ hội làm ăn, kiếm tiền mới là thật đi.
Thời khắc này, Diệp Oản Oản vạn phần thương xót cho Kỷ Tu Nhiễm, anh ta sao lại kết giao với một bằng hữu như vậy hả?
"Đúng rồi, em gái ngoan..." Nhiếp Vô Danh vô cùng tự nhiên, trong nháy mắt ôm cổ của Diệp Oản Oản, kê vào lỗ tai nàng nói: "Chuyện thuốc giải suy tính thế nào rồi? Anh là thực sự lo lắng cho em, thương xót cho em... Tử Quỷ nói với anh, thời gian của em không còn nhiều lắm..."
Diệp Oản Oản: "..."
Thời gian không còn nhiều lắm là cái quỷ gì, có biết nói chuyện hay không?
Thấy Nhiếp Vô Danh ôm cổ của Diệp Oản Oản, một ánh mắt lạnh giá thấu xương, từ trong mắt “chàng trai nào đó” nổi lên, rơi vào trên người Nhiếp Vô Danh.
Cảm nhận được một luồng hàn ý lạnh như băng này, ngay chính cả Diệp Oản Oản cũng không nhịn được khẽ run lên.
Xong rồi! Ông chủ xưởng giấm lại bắt đầu sản xuất cả tấn giấm rồi! Nhưng đây chính là anh ruột của mình cơ mà...
Bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản chỉ có thể vô cùng tự nhiên, trong lúc lơ đãng, đem tay của Nhiếp Vô Danh gạt ra, lúc này mới khiến cho “người nào đó” đình chỉ tạo giấm.
Cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, thật ra thì hôm nay từ lúc bắt đầu ra ngoài, Diệp Oản Oản cũng đã cảm thấy thân thể của mình có chút gì đó không đúng, lẩm bẩm "Cái chỗ chết tiệt này không mở máy lạnh sao? Làm sao mình lại có cảm giác nóng như vậy nhỉ?"
Nhiếp Vô Danh mặt đầy ngơ ngác, "Trời đang lạnh, mở điều hòa làm gì?"
Diệp Oản Oản: "..."
Vậy sao nàng lại có cảm giác như đang bị thiêu đốt dưới cái nóng giữa trưa hè, nhất là khi... khi đón lấy ánh mắt của Tư Dạ Hàn...
Rõ ràng khuôn mặt tên kia vẫn luôn lạnh lùng như vậy, lạnh đến đóng băng.
Lúc đó, Diệp Oản Oản cũng không hề chú ý tới, trên cổ của nàng mơ hồ xuất hiện từng đường lằn nhỏ màu đỏ nhạt, cứ như một tấm mạng nhện chậm rãi lan tràn...
Một khắc cuối cùng trước khi hội nghị bắt đầu, người của Thẩm gia cũng rốt cuộc cũng chạy tới.
Trừ Thẩm gia ra, ngay cả thế lực được cho là có địa vị thấp nhất trong tứ đại thế gia, Lăng gia, cũng phái ra đại biểu tới dự.
Đại biểu Lăng gia, là một người đàn ông trung niên. Sau khi ông ta xuất hiện, không khỏi hướng về Diệp Oản Oản quan sát nhiều thêm mấy lần.
Cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông nọ, Diệp Oản Oản cũng lập tức nhìn lại, nhưng mà, ông ta đã thu hồi ánh mắt, không nhúc nhích ngồi yên tại chỗ.
Nhìn thấy mọi người đều đã đến đông đủ, Tạ Thiên Xuyên và Giang Ly Hận hai mắt nhìn nhau một cái, sau đó tuyên bố hội nghị bắt đầu.
"Các vị có thể tới, Tội Ngục chúng tôi vô cùng cảm ơn." Tạ Thiên Xuyên mở lời.
"Cân nhắc những chuyện phát sinh gần đây, đề tài hội nghị lần này, cần phải có một chút điều chỉnh. Mọi người hẳn là đều đã biết, đoạn thời gian gần đây, Độc Lập Châu xảy ra một ít chuyện, kể cả Kỷ Hoàng và mười mấy vị hảo bằng hữu khác, ly kỳ mất tích, chúng tôi tin rằng, chuyện này tuyệt đối không đơn giản..." Giang Ly Hận nói.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản lườm Giang Ly Hận một cái. Lại nói, cái tên Giang Ly Hận này đúng thật là khéo ăn nói. Cái gì mà hảo bằng hữu, có một số người phỏng chừng hắn ta còn chưa từng bao giờ gặp nữa là....