Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
- --
Giờ phút này, Tư Dạ Hàn đang bị Tạ Thiên Xuyên cứng rắn kéo qua ngâm suối nước nóng thư giãn một chút.
Giang Ly Hận và Tư Dạ Hàn hai người này, một tên lười muốn chết, xổng một cái là chạy ra ngoài chơi không làm việc, còn luôn chê hắn xấu xí đình công, một tên lại cuồng làm việc không phân ngày đêm, kéo kiểu nào cũng không chịu đi, cũng đủ làm tim hắn bể nát.
Tư Dạ Hàn một lòng đều đang suy nghĩ về tin nhắn Diệp Oản Oản mới vừa gửi tới kia, biết được hiện tại hẳn là nàng đã đến sơn trang. Cuối cùng, vạn vạn không ngờ tới, lại có thể gặp nàng ở chỗ này... Lại còn là ở dưới tình huống này.
Giang Ly Hận ngâm trong suối nước nóng, tựa vào bờ đá đang nói với nàng cái gì đó, bộ dáng có vẻ rất là cao hứng.
Cái tên Giang Ly Hận kia thích tắm...khỏa thân, nhất định là ngay cả một mảnh vải che thân cũng không có!
Mặc dù biết khoảng cách và góc độ kia của Diệp Oản Oản không thấy được gì cả, nhưng mà, tình cảnh này, vẫn khiến cho anh huyết khí dâng trào.
Tại sao nàng lại xuất hiện ở nơi này...
Nàng đang nói với Giang Ly Hận cái gì, sao lại trò chuyện vui vẻ như vậy...??
Thời điểm Diệp Oản Oản quay đầu lại, thứ nàng nhìn thấy chính là sắc mặt cực kỳ âm lãnh lại khó coi của Tư Dạ Hàn.
Hic, làm bậy rồi, quả nhiên là còn đang tức giận!
Vậy phải làm sao bây giờ?
Điểm cống hiến vinh dự của nàng đó!
Ngay vào lúc này, hết lần này tới lần khác Giang Ly Hận lại dùng khẩu hình miệng nói với nàng một câu: "Phải hoàn thành trong vòng 1 giờ đó nha!"
Diệp Oản Oản đều sắp tức muốn chết rồi. Tên khốn này, làm sao lại luôn đặt ra thêm điều kiện giữa chừng như vậy hả?
Trong khoảng một giờ, cơ hội nhìn thấy Tư Dạ Hàn của nàng, sợ là chỉ có hiện tại mà thôi.
Diệp Oản Oản rất sợ cái tên Giang Ly Hận kia sẽ nghĩ ra thêm điều kiện khó đỡ nào đó nữa, không có cách nào, chỉ có thể bạch bạch bạch đi mấy bước, chạy đến trước mặt của Tư Dạ Hàn, vừa nhìn anh, vừa suy nghĩ đối sách...
Làm sao bây giờ?
Xông lên hôn ngay, rất có thể sẽ bị cắt đứt, không đủ 10 giây.
Dù sao trước đây, thời điểm khi cái tên này cáu kỉnh với nàng, ngay cả rờ rờ thử bàn tay cũng không cho, làm sao sẽ có thể cho hôn.
Nhưng mà, nếu như phải cho anh ấy một lời giải thích, trời đất, nàng biết giải thích như thế nào đây?
Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm cô gái đột nhiên đi về phía mình, ánh mắt hơi nhăn lại, bởi vì vẻ mặt của cô nhìn qua rất tức giận.
Nàng tức giận...
Nàng đang giận cái gì...
"Đúng rồi, đúng rồi, Bạch minh chủ..."
Diệp Oản Oản nghe được Giang Ly Hận lại đang gọi nàng nữa, không phải là lại ra thêm điều kiện đấy chứ!
Dưới tình thế cấp bách, Diệp Oản Oản không kịp suy nghĩ nhiều, chợt nhào thẳng về phía Tư Dạ Hàn.
Quả nhiên, nàng thấy Tư Dạ Hàn dường như định nghiêng về phía sau né tránh theo bản năng.
Vì vậy, Diệp Oản Oản cắn răng ghé bên tai Tư Dạ Hàn, mở miệng uy hiếp: "Không! Cho! Phép! Tránh! Trong 10 giây đồng hồ vô luận em làm cái gì cũng không cho phép động đậy! Nếu không em liền lấy loa lớn đi đến cao ốc của Võ Đạo Công Hội!"
Diệp Oản Oản lại dùng lại một chiêu giống trước đó y như đúc.
Tư Dạ Hàn đón lấy ánh mắt đầy hung tợn của cô gái, thoáng rùng mình, thật sự không động đậy nữa.
Nhưng mà, không phải là bởi vì sự uy hiếp của nàng, mà là bởi vì ánh mắt của nàng gần như vậy, đẹp lung linh như vầng trăng ngày rằm, nhấn chìm anh trong vẻ đẹp đó, khiến anh không thể nào rời tầm mắt của mình đi...
Diệp Oản Oản thấy vậy, nhất thời đầy kinh hỉ, vội vàng nhón chân lên, nắm chặt cơ hội không chút do dự hướng về đôi môi của Tư Dạ Hàn... Hôn tới...
Trong nháy mắt khi đôi môi mềm mại của cô gái chạm vào môi mình, cả người Tư Dạ Hàn như thể vừa tỉnh lại sau giấc mộng đẹp, tràn đầy nét không cách nào tin nổi, hai tay buông thõng bên người bỗng vô thức nâng lên.
Tư Dạ Hàn hoàn toàn không ngờ tới nàng lại đột nhiên hôn tới, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía nàng: "Em..."
Cho là Tư Dạ Hàn muốn né tránh, Diệp Oản Oản nóng nảy, ôm lấy cổ của anh, kéo sát về phía mình, càng dùng sức hôn mạnh, đồng thời khẽ tách miệng ra, thấp giọng cảnh cáo: "Không được nhúc nhích!"