Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 1969: Tối nay không say không về




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên soạn: Tiểu Gia Bối

Beta: Đức Uy - truyenfull.com

---

Vừa đẩy cửa ra, Bắc Đẩu liền sợ hãi nhìn thấy, minh chủ nhà mình lại có thể đang... uống rượu!

Nhìn thấy Diệp Oản Oản đang ôm lấy chai rượu nốc ừng ực, mặt của Bắc Đẩu trực tiếp vặn vẹo y như bức tranh “Tiếng Thét” nổi tiếng, "Phong tỷ!!! Trời đất! Tỷ... Tỷ... Tỷ... Tỷ đang làm gì?"

chapter content



Cơ hồ bước chân của tất cả mọi người đều theo bản năng giật lùi về sau một bước.

"Rêu rao bậy bạ cái gì đó? Qua đây, bồi tôi uống rượu! Tối nay... Không say không về..."

Đối với cái yêu cầu nạp mạng này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bắc Đẩu trắng bệch: "Phong tỷ, thật là có lỗi, mẹ đệ đang nằm trong bệnh viện, đệ phải đến bệnh viện chăm sóc mẹ của mình!"

Đại trưởng lão quả quyết tiến lên một bước: "Minh chủ, chi nhánh phía bắc có việc quan trọng, cần tôi tới gấp. Tôi phải đi để giúp Minh chủ xử lý ngay chuyện này!"

Tam trưởng lão trừng Đại trưởng lão một cái: "Minh chủ, thật ra chuyện của Đại trưởng lão đã sớm xử lý xong, chuyện của tôi còn chưa làm xong..."

"Tiểu Phong, tôi có hẹn với người ta, tôi cũng phải đi đây..."

Diệp Oản Oản nhấn vào một nút ấn nhỏ màu đen trong tay, một giây kế tiếp, "Cạch ——" một tiếng.

Cửa chính bị đóng chặt lại.

"Tối nay không uống say, không ai được đi! Ngồi xuống cho tôi!"

"Phong tỷ, tỷ uống ít... một chút!! Ặc…" Không đợi Bắc Đẩu nói xong, Diệp Oản Oản đã ngửa đầu tu hết hơn nửa chai.

Bắc Đẩu che mặt: "Xong đời rồi... Tối nay sợ là tôi sẽ phải ‘tèo’ ở chỗ này! Đáng chết, ban đầu lúc lắp cửa, tại sao mình lại không ăn bớt nguyên vật liệu, mua chất liệu dỏm một chút chứ!"

Bây giờ bị giam ở bên trong, không có cách nào có thể chạy ra được.

Mắt thấy Diệp Oản Oản uống cạn hết bình này tới bình kia, mấy người trố mắt nhìn nhau, tất cả đều run rẩy trong lòng.

Bắc Đẩu len lén lùi lại càng lúc càng xa, cuối cùng rúc vào trong góc phòng, cuộn tròn mình lại như một quả bóng.

Tới lúc Diệp Oản Oản rót bình thứ ba, bên cạnh của Bắc Đẩu lại có thêm hai “quả bóng” khác…

Thân thể của Đại trưởng lão và Tam trưởng lão không tự chủ được, cũng bất giác co ro nép vào trong góc phòng.

Bắc Đẩu: "Làm... Làm sao bây giờ?"

Đại trưởng lão: "Làm sao bây giờ!? Đương nhiên là nhanh đi lên ngăn cản!"

Tam trưởng lão: "Vậy ai đi?"

Không khí nhất thời yên lặng.

Đại trưởng lão: "Tam trưởng lão đa mưu túc trí, có thể làm nhiệm vụ lớn này!"

Tam trưởng lão: "Tại sao ngươi lại không đi? Ngươi có võ nghệ siêu quần! Ngươi đi thích hợp hơn!"

Đại trưởng lão và Tam trưởng lão trợn mắt trừng lẫn nhau. Cuối cùng, Đại trưởng lão nhìn về phía Bắc Đẩu: "Bắc Đẩu, ta thấy vẫn là ngươi thích hợp nhất! Không phải là ngươi được minh chủ yêu thích nhất sao?"

Tam trưởng lão: "Đúng đúng đúng!"

Bắc Đẩu: "Hai lão già chết tiệt! Để cho tôi đi chịu chết!?" 

Đại trưởng lão: "Minh chủ không phải là tín nhiệm ngươi nhất, thương yêu ngươi nhất sao?"

Bắc Đẩu: "Đại trưởng lão nói dường như rất có đạo lý... Đệt, tôi nhổ vào, gài hàng..."

...

Trong góc ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, quả thực là như một bãi chiến trường hỗn loạn.

Mà sau khi Diệp Oản Oản rót hết ba bình rượu, đã ngà ngà say.

Phản ứng đầu tiên của nàng là lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gửi tin nhắn.

Kết quả, sau khi gửi mấy tin đi, đều là đá chìm đáy biển như cũ.

Vì vậy, Diệp Oản Oản dứt khoát trực tiếp gọi điện thoại. Kết quả, đầu kia điện thoại di động là tiếng chuông vang lên không ngừng, nhưng lại không có người nghe, mãi đến khi tự động ngắt.

Diệp Oản Oản không cam lòng, hung hăng bấm điện thoại di động, tiếp tục gọi, vẫn là không có ai nghe máy...

Vào giờ phút này, một đám người đang co ro trong góc, mặt đầy nghi ngờ.

Thấy Diệp Oản Oản vẫn đang ở đó điên cuồng gọi điện thoại, không biết là gọi cho ai, Thu Thủy có chút hiếu kỳ: "Tiểu Phong đang gọi điện thoại cho ai?"

Đại trưởng lão và Tam trưởng lão hai mắt nhìn nhau một cái, đồng loạt tỏ vẻ không biết. Thất Tinh cũng là như vậy.