Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
Hơn nữa, nàng có thể cảm nhận được, lần này trở về, lúc gặp lại Kỷ Tu Nhiễm, mặc dù vẫn cảm thấy thân thiết quen thuộc, nhưng cũng không có loại cảm giác đặc biệt nào.
Nàng cảm thấy... Hẳn là nàng đã thích người khác, trong chuyện này hẳn là có sự tình nào đó mà ngay cả Thu Thủy cũng không biết được…
Từ thông tin trước mắt mà nói, nàng mất tích sau khi cuộc tranh đấu của Võ Đạo Liên Minh và Tội Ngục kết thúc. Khoảng thời gian này xảy ra chuyện gì, cũng không ai biết…
Diệp Oản Oản híp hai con ngươi lại, nàng suy đoán rất có thể chính là trong giai đoạn này mình đã quen biết Tư Dạ Hàn...
Bất quá, Tư Dạ Hàn lại là Tu La Chủ, nàng thì lại là lão đại Tóc Húi Cua ca của Không Sợ Minh! Rốt cuộc bằng cách nào lại cùng với thủ lĩnh của A Tu La ở chung một chỗ?
Chuyện này cũng quá không khoa học rồi đi?
Quả thật là không nghĩ ra...
Con mịa nó chứ! Thật là làm nàng tức chết rồi!
Tên khốn kia lại có thể bảo nàng dùng thuốc giải!
Đây là trần trụi bêu xấu nàng!
Nàng nhất định phải tìm lại trí nhớ để chứng minh sự trong sạch của mình!
"Tóm lại tôi đã không còn thích Kỷ Tu Nhiễm nữa rồi, đối với anh ta chẳng qua là nói chuyện xã giao mà thôi. Cô ngàn vạn lần đừng nói bậy bạ ở bên ngoài. Còn nữa, nhất là thân phận thật của tôi, nhất định phải bảo mật."
"Chuyện này đương nhiên là tôi biết rồi, cô yên tâm đi!" Thu Thủy nói xong, đầy thâm ý nhìn nàng một cái, "Tôi cứ có cảm giác sao sao ấy, thái độ vừa rồi của cô có gì đó không đúng nha! Làm sao cô lại khẩn trương về chuyện của Tu La Chủ như vậy? Còn gọi anh ta là... Bảo Bảo?"
"Còn có thể không khẩn trương sao? Tôi trăm ngàn cay đắng mới cưa đổ được tới tay! Mới vừa dỗ xong liền bị cô chọc cho tức giận bỏ đi!" Diệp Oản Oản tức giận nói.
Thu Thủy trợn mắt hốc mồm, "Không phải chứ? Thật sự là cô đã cưa đổ được tới tay rồi hả?"
Thu Thủy nói xong, lập tức phản ứng lại, cảm thấy không có khả năng, đầy khinh thường nói, "Đừng chém gió nữa! Mới vừa rồi người ta đã cự tuyệt cùng cô giải Cổ độc rồi, còn bảo cô uống thuốc giải đấy!"
Đệt...
Trái tim Diệp Oản Oản lại bị đâm thêm một dao. Đây còn không phải là vì bị cô ta chọc tức hay sao?
...
Giờ phút này, sắc trời đã hoàn toàn tối lại, trên đường phố, Lâm Khuyết đang đứng đợi, bỗng nhìn thấy Tư Dạ Hàn ở xa xa, có chút kinh ngạc, "Hả? Cửu ca, làm sao lại trở về nhanh như vậy? Tôi còn tưởng rằng tối nay các người sẽ qua đêm ở bên ngoài đấy!"
Lâm Khuyết nói xong liền phát hiện ra biểu cảm của Tư Dạ Hàn có gì đó sai sai, "Cửu ca, xảy ra chuyện gì vậy?"
Tư Dạ Hàn nhìn cũng không thèm nhìn, mở cửa xe ra, ngồi ở trên ghế sau, nhắm hai mắt lại, giống như tất cả khí lực đều bị rút sạch.
"Lái xe!"
"Cửu ca, anh..." Lâm Khuyết mặc dù bụng đầy thắc mắc, nhưng thấy trạng thái bây giờ của anh ta cực kỳ nguy hiểm, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể nín nhịn.
Chỗ ngồi phía sau, khóe miệng tràn đầy lạnh lẽo của chàng trai chậm rãi nở một nụ cười đầy đau khổ.
Nếu như là lúc trước, hẳn là anh sẽ còn có thể cảm thấy may mắn vì nàng đã mất đi tất cả ký ức, còn có thể chắc chắn nàng tuyệt đối sẽ không nhớ tới chuyện trước kia, còn có thể tiếp tục lừa mình dối người, về cái gọi là “lưỡng tình tương duyệt” *…
* hai bên đều có cảm tình với nhau
Nhưng bây giờ, nàng đã trở về rồi, nàng đã trở về lại nơi này.
Lúc trước anh từng suy đoán, người kia chính là Kỷ Tu Nhiễm, và nàng đã gặp lại được “người kia”…
Hôm nay, rốt cuộc anh cũng xác định được, người trong lòng nàng năm đó, chính là Kỷ Tu Nhiễm.
Anh cũng hiểu rất rõ, mặc dù bọn họ ngầm hiểu lẫn nhau, đều không chủ động nói ra. Nhưng anh biết, khoảng thời gian này, nàng vẫn đang luôn cố gắng tìm về ký ức trước kia. Thậm chí, rất có thể nàng đã khôi phục được một phần ký ức...
Anh không dám nghĩ tới, nàng đã nhớ ra cái gì, nhớ lại được bao nhiêu? Có thể nào một ngày nào đó, một phút nào đó, một giây nào đó, nàng lại đột nhiên nhớ lại hết thảy...
Khoảng thời gian này, nội tâm anh bị hành hạ một cách khó mà tưởng tượng nổi…
Đau khổ nhất không phải là mất đi, mà là lo được lo mất. Nhưng ngay cả như vậy, anh cũng không muốn buông bỏ hạnh phúc bong bóng này, dù cho nó có thể tan thành bọt nước bất cứ lúc nào…
Cho tới hôm nay, lời Thu Thủy nói, thoắt cái đã khiến anh tỉnh dậy từ trong giấc mộng đẹp…
Thì ra là sự thật! Năm đó quả thật là nàng đã có người trong lòng, mà anh, bất quá chỉ là một vị khách qua đường...