Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
Ngón tay cầm ly trà của Tư Dạ Hàn đột nhiên siết chặt thấy rõ, gân xanh trên mu bàn tay đều lộ ra.
Diệp Oản Oản nuốt nước miếng, thấy rõ trên thân ly trà kia có nhiều hơn vài vết rạn: "..."
Sao đột nhiên trời lại lạnh vậy ta?
"Thu Thủy, cô đừng có nói bậy nữa!" Diệp Oản Oản không ngừng nháy mắt cùng với Thu Thủy.
Mới vừa rồi Thu Thủy nói cái gì? Nàng lại có thể từng theo đuổi Kỷ Tu Nhiễm?
"Tôi nói bậy? Chuyện gì của cô mà tôi không biết chứ! Khi đó cô thích Kỷ Tu Nhiễm như thế, không phải là anh ấy không chịu! Theo đuổi nhiều năm như vậy, bởi vì Kỷ Tu Nhiễm cự tuyệt cô, trong những ngày chán chường, đã từng làm ra rất nhiều chuyện hoang đường..." Thu Thủy xổ luôn một tràng, không ngờ rằng mình vừa bán đứng minh chủ nhà mình sạch sẽ.
Lượng tin tức này quá nhiều... Mắt Diệp Oản Oản đều đã trợn tròn cả lên…
Thu Thủy sắc mặt đầy nghiêm túc nhìn về phía Diệp Oản Oản nói, "Chẳng qua là, Tiểu Phong, tôi hỏi này, rốt cuộc cô nghĩ như thế nào vậy? Mê luyến Kỷ Tu Nhiễm nhiều năm như vậy, hiện tại thật vất vả mới xua tan mây thấy được ánh trăng rồi, tại sao cô lại còn đi ra ngoài làm bậy?"
Thu Thủy nói xong, còn đảo mắt nhìn về phía Tư Dạ Hàn, cứ như thể đang nhìn một người vượn trong sở thú vậy. Cái tên dã nam nhân kì đà cản mũi này…
Rắc rắc ——
Trong nháy mắt khi Thu Thủy dứt tiếng, Diệp Oản Oản nhìn thấy ly trà của “người nào đó” ở đối diện... Bể! Nát!
Mà đại não Diệp Oản Oản giờ phút này, đã hoàn toàn ngu người, lặng yên tại chỗ rồi.
Đây là lần đầu tiên Thu Thủy lải nha lải nhải tuôn luôn một tràng dài như vậy, hoàn toàn không cho nàng cơ hội phản ứng nào.
Lượng tin tức ẩn chứa trong này…con mịa nó cũng thật là quá lớn rồi đấy!
Tôi bất kể cô lại vừa ý ai…
Mê luyến Kỷ Tu Nhiễm nhiều năm như vậy...
Chỉ riêng hai câu này, đã đủ để có thể khiến cho nàng chết không có chỗ chôn…
"Em... Em không phải... Em không có... Bảo Bảo, anh nghe em giải thích..." Vạn vạn không ngờ tới, tai vạ bất ngờ từ trên trời rớt xuống, Diệp Oản Oản quả thật là muốn hộc máu.
Biểu cảm của chàng trai bị che khuất đằng sau chiếc khẩu trang không nhìn thấy được, nhưng chính vì không thấy được nên mới khiến Diệp Oản Oản run sợ trong lòng.
Thu Thủy thấy Diệp Oản Oản sốt sắng như vậy, có chút cạn lời, "Coi cô kìa, chỉ có chút tiền đồ này thôi sao!! Tại sao vậy?"
Diệp Oản Oản: "...!!!"
Cho xin đi! Quá lắm rồi đấy!
"Thật mà... Bảo Bảo... Đây nhất định là tin nhảm vỉa hè... Là tin đồn tào lao... Chuyện này tuyệt đối không hề có!" Diệp Oản Oản vội vàng giải thích.
Thu Thủy trừng nàng một cái nói, "Tin nhảm? Tôi vừa mới quay trở về liền nghe được tin cô đã đi tranh giành nhẫn của Kỷ Hoàng rồi, còn vì vậy mà gây hấn với Tu La Chủ. Vậy mà là tin nhảm sao?
Tôi nói cô cũng thiệt là, một chiếc nhẫn dỏm của người ta thôi mà cô cũng tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy! Năm đó còn không phải là cô nhờ tôi tuyên bố giúp nhiệm vụ này tại học viện lính đánh thuê hay sao?"
Những thông tin lần lượt bị Thu Thủy tiết lộ ra, Diệp Oản Oản đều đã sắp bị đập đến mộng bức rồi, ngơ ngác chỉ chỉ vào khuôn mặt của mình, "Chuyện này... Nhiệm vụ này là tôi yêu cầu?"
"Còn không phải sao?" Thu Thủy liếc nàng một cái.
Diệp Oản Oản mặt xám như tro tàn, nhìn thoáng qua người nào đó ở đối diện...
Xin hỏi… nàng còn có thể cứu sao?
Sau một tiếng răng rắc, ly trà trong tay chàng trai bởi vì không chịu nổi mà bể tan tành.
Nước trà màu xanh nhạt hòa lẫn vào trong những giọt máu do vết cắt, loang lổ trên bàn.
"A Cửu..." Diệp Oản Oản vụt một cái đứng thẳng lên.
Tư Dạ Hàn cũng thẳng tắp sống lưng, chậm rãi đứng lên. Sau đó, anh đưa tay lên, tháo khẩu trang trên mặt xuống, né bàn tay của Diệp Oản Oản, hờ hững dùng khẩu trang lau máu trong lòng bàn tay, rồi ném sang một bên...
"A ——" Mới vừa rồi còn mắng Diệp Oản Oản không có tiền đồ, Thu Thủy chợt nhìn thấy được khuôn mặt của nam nhân đối diện, quả thật là sợ đến hồn phi phách tán.