Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Chương 1957: Hảo hán không đề cập tới cái dũng năm đó




Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com

---

Đường Đường vừa dứt tiếng, nữ nhân kia nhất thời giận dữ: "Thằng nhãi, ngươi..."

"Các ngươi, xem nhà ta là nơi nào rồi hả?"

Trong âm thanh khàn khàn ẩn chứa một chút mất kiên nhẫn, Dịch Thủy Hàn mặc quần áo ngủ phim hoạt hình, chậm rãi tiến lên.

"Dịch huynh, tại sao lại là anh?"

Sau khi nhìn thấy Dịch Thủy Hàn, gã đàn ông gầy gò cầm đầu nhất thời thoáng sửng sốt.

"Ồ... Ta tưởng là ai, thì ra là người của dòng chính." Dịch Thủy Hàn lạnh lùng nói.

"Dịch huynh, vô cùng xin lỗi, chúng tôi không biết nơi này là nhà của anh." Nam nhân gầy gò hướng về Dịch Thủy Hàn cúi người chào.

"Bồi thường cánh cửa, sau đó cút đi!" Dịch Thủy Hàn nói.

Giờ phút này, Diệp Oản Oản nhìn về phía Dịch Thủy Hàn, thần sắc cổ quái. Dịch Thủy Hàn có quen biết những người này? Còn nữa... ‘dòng chính’ là có ý gì?

Sau khi biết được người đàn ông mặc bộ quần áo ngủ, thoạt nhìn như có hội chứng ngủ nhiều, lại vô cùng dễ nóng giận, lại là Dịch Thủy Hàn, mấy người nam nữ trẻ tuổi do gã đàn ông gầy gò kia mang tới, đồng loạt hiện rõ vẻ mặt kinh ngạc.

Độc Lập Châu, từ trước tới nay... anh ta chính là người đàn ông có thực lực võ đạo mạnh mẽ nhất, không ai sánh bằng!

"Thì ra ngài chính là Dịch đại ca, chúng tôi vẫn luôn nghe bên trên nhắc đến ngài. Dòng chính có thể có sự ủng hộ của ngài, thật là như hổ thêm cánh!" Nữ nhân mới vừa rồi, nhìn chằm chằm Dịch Thủy Hàn, mặt đầy vẻ sùng bái.

"Ha ha, Dịch huynh chính là người của dòng chính chúng ta!" Nam nhân gầy gò cười nói.

Diệp Oản Oản: "..."

Thế này con mịa nó, Dịch Thủy Hàn lại là người của bọn họ? Chính mình con mịa nó lại chạy trốn vào hang cọp rồi? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Đúng vậy, mẹ của Dịch huynh là người của dòng chính chúng ta, vậy nên tự nhiên Dịch huynh cũng là người của dòng chính chúng ta rồi." Cô gái kia cũng vội vàng gật đầu hùa theo.

Chợt, nam nhân gầy gò nhìn về phía Dịch Thủy Hàn: "Dịch huynh, bên trên có giao nhiệm vụ, yêu cầu chúng tôi lấy chiếc nhẫn của cô gái này."

Còn không đợi Dịch Thủy Hàn mở miệng, Đường Đường cau mày nói: "Sư phụ, ngài không thể khi dễ mẹ của con."

Dịch Thủy Hàn nhìn chằm chằm Đường Đường: "Ta lúc nào từng khi dễ mẹ con rồi?"

Dịch Thủy Hàn nói xong, ánh mắt lần nữa rơi vào trên người mấy người kia: "Ta nhớ rõ ta mới vừa nói qua! Bồi!! Thường!! Cánh!! Cửa!! Sau!! Đó!! Cút!!"

"Dịch huynh..."

Dịch Thủy Hàn dứt tiếng, thần sắc mấy người nam nữ trẻ tuổi kia run lên một cái.

"Chuyện này... Đây chính là mệnh lệnh của phía trên..." Nữ nhân vội vàng nói.

"Người ở phía trên, có quan hệ gì tới ta đâu!" Dịch Thủy Hàn dần dần hơi mất kiên nhẫn.

"Sư phụ ta bảo các ngươi biến, còn không biến, chỉ có một con đường chết! Không có cơ hội lần hai!" Đường Đường lạnh lùng nhìn mấy người.

"Được... Tiền đền cửa, chúng tôi sẽ sớm chuyển vào tài khoản của Dịch huynh."

Nam nhân gầy gò trong nháy mắt đưa ra quyết định. Sau khi nhìn Diệp Oản Oản một cái, hắn ta mới xoay người rời khỏi nơi này.

Chờ sau khi mọi người rời đi, ánh mắt Dịch Thủy Hàn mới rơi vào trên người Diệp Oản Oản: "Nói như vậy, cô có chìa khóa nhà tôi, là xem nhà tôi như một chỗ tị nạn?"

Diệp Oản Oản: "..."

Làm sao có thể chứ! Tôi xem Dịch đại hiệp như nơi tị nạn, chứ không quan tâm tới cái nhà…

Tất nhiên, lời như vậy, Diệp Oản Oản cũng sẽ không nói ra tới. Nàng đẹp chứ đâu có ngu!

"Cô đường đường là Minh chủ Không Sợ Minh, vậy mà những những người này cũng đều không đánh lại sao?"

Một câu nói kế tiếp của Dịch Thủy Hàn, lại khiến cho Diệp Oản Oản sợ hết hồn.

"Anh... Biết rồi hả?" Diệp Oản Oản mặt đầy lúng túng.

"Cô thật sự coi tôi như một đứa ngu sao? Người tới lắp cửa cho tôi, là người của Không Sợ Minh các người, tôi đã từng thấy cậu ta!" Dịch Thủy Hàn thờ ơ bóc trần.

Diệp Oản Oản: "..."

Bắc!! Đẩu!! Cái tên đàn em không đáng tin cậy này! Bảo cậu ta ẩn giấu cho tốt một chút, vậy mà lại để bị nhìn ra rồi!

"Sao vậy, năm đó ngay cả tôi mà cô cũng dám khiêu chiến, hiện nay, cô lại trở thành cái bộ dáng này rồi?" Dịch Thủy Hàn mặt không đổi sắc nói.

Diệp Oản Oản: "Chính bởi vì... Hảo hán không đề cập tới cái dũng năm đó."