Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
Ước chừng nửa giờ sau, lúc này Đại trưởng lão mới chạy tới, cầm theo trong tay một tờ báo cáo.
Sau khi nhìn thấy tờ báo cáo trong tay Đại trưởng lão xong, không hiểu vì sao, bỗng nhiên Diệp Oản Oản lại có chút khẩn trương hơn.
Tuy nói, trước mắt Diệp Oản Oản đã có thể khẳng định, Đường Đường 80 - 90% là bảo bảo của mình và Tư Dạ Hàn. Nhưng... lỡ như có một biến số bất ngờ thì biết làm sao bây giờ?
"Minh chủ, kết quả xét nghiệm đã xuất ra rồi." Thấy Diệp Oản Oản rất lâu không lên tiếng, Đại trưởng lão chủ động mở lời.
"Trước tiên chờ một chút, kết quả tốt hay xấu?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Đại trưởng lão, cau mày hỏi.
Nghe Diệp Oản Oản hỏi vậy, Đại trưởng lão sững cả người. Kết quả tốt hay xấu? Làm sao ông biết là tốt hay xấu? Bởi vì mẫu thử là của ai ông còn không biết cơ mà!
"Chuyện này... Minh chủ, tôi cũng không rõ ràng là tốt hay xấu." Đại trưởng lão cười khổ.
"Vậy thì báo kết quả đi!" Diệp Oản Oản trầm tư chốc lát, quả quyết ra lệnh.
Nghe lệnh, Đại trưởng lão gật đầu một cái, đáp: "Theo kết quả giám định mà xem, hai mẫu thử cho ra kết quả có quan hệ máu mủ với nhau, vừa khớp!"
Nguyên bản, Diệp Oản Oản đã chuẩn bị xong dự tính xấu nhất, nhưng sau khi Đại trưởng lão dứt tiếng, tất cả tâm tình tiêu cực đều tan thành mây khói, chỉ còn lại kinh hỉ.
Nói cách khác... Kết quả giám định thân nhân, Tư Dạ Hàn là cha ruột của Đường Đường bảo bối!
Còn chưa vui mừng được bao lâu, cơ hồ một cái chớp mắt tiếp theo, trong lòng Diệp Oản Oản lại hừng hực cháy lên một ngọn lửa giận vô hình.
Tư Dạ Hàn có phải là bị cạn não rồi hay không, hay là anh ta bị thiếu thông minh? Anh ta và mình sinh ra được một đứa con bảo bối, vậy mà cũng không biết?
Coi như là năm đó sau khi mình mang thai, lẩn tránh Tư Dạ Hàn, không cho anh ta biết, nhưng... Anh không biết thì chính là anh sai!
Hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, Đường Đường và Tư Dạ Hàn, rõ ràng là từ một khuôn đúc ra có được hay không! Mũi, ánh mắt, miệng, thậm chí còn cả tính cách, Đường Đường hoàn toàn chính là một phiên bản thu nhỏ chân chính, một Tiểu Tư Dạ Hàn!
"Không được, không được, không được...!!" Lòng Diệp Oản Oản tràn đầy ưu sầu. Đường Đường bảo bối giống cha của mình như vậy, đến tính cách đều giống nhau! Vậy thì sau này lớn lên, hẳn là cũng có khả năng bị “ế” rất cao! Có thể tìm được vợ hay không tạm thời không nói đến, dù cho có tìm ra được, đoán chừng cũng sẽ làm cho vợ mình tức chết! Chính mình nhất định phải dạy cho Đường Đường một số kỹ năng tán gái ngay từ khi còn nhỏ, tuyệt đối không thể đi theo vết xe đổ của Tư Dạ Hàn, trình độ tán gái gần như bằng 0.
"Minh chủ, cô... không sao chứ?"
Đại trưởng lão đứng ở một bên, thấy Diệp Oản Oản trong một khoảng thời gian rất ngắn, trên mặt thay đổi ít nhất mười mấy dạng biểu cảm, không nhịn được mở miệng hỏi.
"Không có việc gì, không có việc gì! Đại trưởng lão, lần này cực khổ cho ông rồi, ông đi làm việc trước đi." Diệp Oản Oản hướng về Đại trưởng lão phân phó.
"Vâng! Vậy nếu minh chủ có chuyện gì, gọi điện thoại hoặc bảo người cho tôi biết là được." Đại trưởng lão nói xong, xoay người rời đi.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản cũng chịu đựng không nổi sự thật con trai bảo bối của mình bị một thứ hàng giả chiếm đoạt nữa.
Nhịn nhục lâu như vậy, dường như đã đến lúc mình nên có hành động! Khôi phục lại thân phận của Nhiếp Vô Ưu hay không là thứ yếu, ít nhất trước tiên phải vạch trần thứ hàng giả đó đã! Đây mới là việc cần thiết trước mắt…
Diệp Oản Oản vốn định tìm người thương lượng một chút, nhưng suy nghĩ kỹ một hồi, nơi này là Không Sợ Minh! Nếu để cho bọn họ đi “cướp-đốt-giết-hiếp”, chuyện này không có vấn đề gì. Nhưng bảo bọn họ xuất mưu bày kế, hay là tự mình nghĩ ra kế sách, vẫn là… thôi đi!
Diệp Oản Oản ngồi trên ghế làm việc, cầm điện thoại lên, vốn muốn định gọi cho Tư Dạ Hàn.
Nhưng mà nghĩ lại, cuối cùng vẫn chọn buông điện thoại xuống.
Trước mắt, Không Sợ Minh bị Võ Đạo Liên Minh Công Hội nhìn chằm chằm, nói không chừng trong điện thoại đều có cài nghe lén. Hơn nữa, hiện tại dường như cũng không thích hợp để cho Tư Dạ Hàn biết được.