Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
Khương Viêm hít sâu một hơi, "Hiểu lầm? Bạch Phong coi A Tu La là thành vườn hoa nhà mình, muốn vào thì vào, muốn ra thì ra! Không Sợ Minh lại còn quá đáng hơn, đánh thẳng tới cửa nhà, đây là hiểu lầm? Lâm đường chủ, nếu như lại còn tiếp tục như thế, A Tu La bọn ta làm sao còn có thể đặt chân tại Độc Lập Châu? Chủ thượng, xin ngài hạ lệnh!"
Đối với Khương Viêm, Lâm Khuyết tỏ ra rất đồng cảm. Hic, với tính cách bao che này của chủ thượng nhà cậu, làm sao lại có thể động đến cô ấy được chứ?
"A, hay là như vầy đi! Tới đây tỷ thí công bằng một trận đi! Hai chúng ta đánh một trận, nếu như ngươi thắng, ta liền ở lại A Tu La mặc cho các ngươi xử trí. Nếu là ta thắng..." Diệp Oản Oản dừng một chút, tiếp lời, "Nếu là ta thắng, liền để chủ thượng nhà ngươi đi theo ta đi?"
Tính toán như vậy, bất kể thế nào nàng đều có lời!
Thất Tinh mắt thấy minh chủ nhà mình lại bắt đầu tìm chết, quả thật là nhức đầu không thôi, vội vội vàng vàng đi tới, nhắc nhở nàng một câu, "Phong tỷ!"
Diệp Oản Oản bị quấy rối, không thể ở chung lâu hơn với mỹ nam nhà mình, giờ phút này tâm tình rất là uất ức, cho nên tự nhiên sẽ không nhịn được cảm giác muốn gây chuyện, "Ồ, thế nào? Chủ ý này của ta rất tốt, rất công bằng?"
Mắt thấy Diệp Oản Oản càng nói càng quá đáng, lại còn càng khiêu khích mạnh hơn, Thất Tinh đều đã nhanh xoắn hết cả lên, "Phong tỷ, đừng nói nữa!"
Minh chủ đợt này, thật sự là quá khó lòng trông chừng….
Tư Dạ Hàn nhìn thấy cô nàng gây chuyện thị phi, bỗng cảm thấy vô cùng cao hứng, không dễ dàng nhắc nhẹ một tiếng, nhưng ngữ khí lại cũng không gắt mấy, "Có chừng mực."
Nhưng mà, đại khái là giờ phút này tâm tình của chàng trai thật tốt, người thương đang ở trước mắt, coi như là nói ra những lời trách cứ cảnh cáo, cũng không hề có chút lực uy hiếp nào.
Thậm chí ngay cả Thất Tinh đều bén nhạy nhận ra được, cách nói chuyện của Tu La Chủ với Minh chủ nhà mình... dường như... có chút quá ôn nhu...
Càng làm cho cậu ta im lặng chính là, cái vị minh chủ nhà mình vốn một mực tìm chết, khuyên can thế nào cũng không nghe, bỗng nhiên thay đổi thái độ 180 độ, quả thật là giống như thật ngoan ngoãn quấn người.
"Vâng, em sai rồi, em chỉ đùa một chút thôi!"
Diệp Oản Oản ngoan ngoãn nói xin lỗi, ngay sau đó thái độ cực kỳ thành khẩn nhìn về phía Khương Viêm, "Khương đại hộ vệ, lần này đúng là một phen hiểu lầm! Nếu như có chỗ đắc tội, xin hãy tha lỗi."
Hiểu lầm? Gây ra động tĩnh lớn như vậy, một câu hiểu lầm liền coi như xong?
Nhưng mà... Khương Viêm cũng hiểu rất rõ, giờ phút này Không Sợ Minh và A Tu La giao chiến có trăm hại mà không có lấy một lợi nào.
Chắc hẳn đây cũng là nguyên nhân chủ thượng lặp đi lặp lại nhiều lần nhẫn nại Không Sợ Minh.
Vừa nghĩ tới mưu kế sâu xa của chủ thượng, nghĩ đến chủ thượng ẩn nhẫn ngậm đắng nuốt cay, Khương Viêm xấu hổ không thôi vì sự manh động của mình. Cuối cùng, chỉ có thể cắn răng lui xuống.
"Tu La Chủ đại nhân, vậy thì... gặp lại sau!" Diệp Oản Oản vẫy tay rời đi.
Lần này, Tu La Chủ vốn luôn khinh thường không thèm để ý đến Bạch Phong, bỗng khẽ gật đầu một cái xem như đáp lại, ngay sau đó bình tĩnh đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn cô gái rời đi.
Diệp Oản Oản quay đầu nhìn thân ảnh của chàng trai không nhúc nhích đứng ở nơi đó, như muốn hòa tan vào trong màn đêm đen, lầu bầu oán trách trong lòng.
Luôn mồm luôn miệng bảo nàng cẩn thận một chút, không nên để cho người khác phát hiện quan hệ của bọn họ. Nhưng còn anh thì sao? Vẫn luôn luôn bao che cho nàng lộ liễu như vậy…
...
"Wao! Minh chủ ngài thật lợi hại, một người một ngựa xông vào A Tu La, còn có thể toàn thân trở ra!"
"Ngay cả Tu La Chủ cũng dám trêu ghẹo, minh chủ nhà chúng ta không hổ là hào kiệt của phái nữ!"
"Minh chủ thật trâu bò! Chuyện ngày hôm nay đã đủ để tôi chém gió cả đời với đám đàn em!"
Nghe thủ hạ bên người năm mồm bảy miệng ngợi ca, Diệp Oản Oản xạm mặt lại: "..."
Đây là chuyện rất đáng giá để tán dương sao?
Vậy cũng ít nhất đợi nàng thật sự danh chính ngôn thuận, quang minh chính đại cua được người ta rồi hẵng khen nữa nha!