Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
"Yêu nữ này! Quả thật là khinh người quá đáng!" Khương Viêm vô cùng phẫn nộ, không biết lần thứ mấy nói ra lời thoại giống nhau.
"Hic, Tiểu Hồng à, cậu nên lãnh đạm bình tĩnh một chút!" Lâm Khuyết vỗ vai gã Khương Viêm đang xù lông một cái.
Hai vợ chồng son nhà người ta cãi nhau... Ngươi định nhắm mắt xía vào làm cái gì…
Bất quá... Lần này sợ là... Cãi nhau đến mức hơi có chút nghiêm trọng rồi đây…
Hắn chưa từng thấy Cửu ca từng bị chọc tức thành ra như vậy...
Diệp Oản Oản này, thật sự là quá có khả năng chọc tức người ta!
Buổi đấu giá từ thiện năm nay có nhiều điều bất ngờ, đủ loại chuyện không tưởng xảy ra, có thể nói là chấn động lòng người.
Đầu tiên là Không Sợ Minh Chủ và Tu La Chủ cùng đến. Tiếp đó là Kỷ Hoàng và Tu La Chủ không hiểu vì sao lại đi đấu giá vòng tay của Tóc Húi Cua ca. Sau đó lại là Tóc Húi Cua ca và Tu La Chủ giằng co, cướp đoạt chiếc nhẫn của Kỷ Hoàng. Và cuối cùng là Tóc Húi Cua ca dùng một đồng tiền đoạt lấy chiếc khuy măng sét của Tu La Chủ…
Mỗi một tin tức đều đã đủ làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Bọn họ một giây trước vừa đưa ra suy đoán, một giây kế đã bị tình thế chuyển biến xoay ngược đánh sập giả thiết vừa rồi.
Bạch Phong dùng một đồng tiền “mua” lại khuy măng sét làm bằng hắc diệu thạch có giá trị không nhỏ của Tu La Chủ… Sau khi cướp được, tất cả mọi người đều theo bản năng nhìn về phía của Tu La Chủ, cái mông đều có chút ngồi không yên, hận không thể ngay lập tức chạy thoát thân.
Bất quá, Tu La Chủ dù sao cũng là Tu La Chủ, lại có thể nén lại sự tức giận trong tình huống bị người ta vả mặt ngay trước mặt đông người như vậy! Chỉ là sắc mặt... thật sự là khiến cho người ta sợ đến phát khóc...
"Ta phi, thật là dọa chết người rồi... Mùi thuốc súng tối nay thực sự là quá đáng sợ..."
"Buổi dạ tiệc từ thiện đang êm đang đẹp bị Tóc Húi Cua ca phá cho nát bấy rồi! Cô ta quả nhiên chính là tới đập phá mà?!"
"Không Sợ Minh này, lá gan cũng quá lớn rồi, đầu tiên là ép giá chiếc nhẫn của Kỷ Hoàng, đoạt lấy con mồi từ trong miệng của Tam tiểu thư Thẩm gia, lại trực tiếp dùng cái giá đó cướp lấy chiếc khuy măng sét của Tu La Chủ, đắc tội với toàn bộ các vị đại lão ở đây! Nhất là Tu La Chủ... sát khí ngút trời rồi kìa..."
"Tôi cảm thấy lần này Không Sợ Minh tuyệt đối sẽ bị té nhào! Cũng không tự nhìn một chút, lần này người mình trêu chọc là ai!"
...
Bầu không khí toàn trường đầy căng thẳng, tất cả mọi người đều đã sẵn sàng chuẩn bị chạy thoát thân, không dám thở mạnh. Người duy nhất buông lỏng đại khái chỉ có Diệp Oản Oản mà thôi. Sau khi cướp đồ xong, cười khanh khách liếc nhìn người đàn ông ngồi bên trái mình.
Mặc dù trong lòng nàng rất không muốn thừa nhận, đoạt chiếc khuy này, một mặt là vì hả giận, cũng là bởi vì... nàng ghét ánh mắt mơ ước của những nữ nhân kia, càng không cách nào nhịn được chiếc khuy măng sét này rơi vào tay của một người phụ nữ khác.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, nhân viên bắt đầu đi giao vật phẩm mà mọi người mua được, Diệp Oản Oản cứ như vậy ở ngay trước mặt mọi người nói với Bắc Đẩu, "Trên người có tiền xu sao?"
Bắc Đẩu moi bên trái, móc bên phải, thật đúng là vừa vặn móc ra được một đồng tiền xu.
Diệp Oản Oản đoạt lấy, "Keng" một tiếng, bắn một cái, tiện tay ném cho gã nhân viên ở đối diện, sau đó cầm lấy chiếc khuy măng sét hắc diệu thạch đặt trong chiếc hộp nhung đen từ trong tay nhân viên.
Bắc Đẩu ở bên cạnh Diệp Oản Oản nhỏ giọng thầm thì, "Phong tỷ, đệ thấy không bằng tỷ đem chiếc khuy măng sét này đưa cho Kỷ Hoàng... Tác thành cho Kỷ Hoàng và Tu La Chủ, liền như vậy đi..."
Trên trán Diệp Oản Oản khẽ nổi gân xanh, nhấc chân đạp một cước ở trên người Bắc Đẩu.
Tác thành cái em gái ngươi!
"Nếu không tỷ lấy chiếc khuy măng sét này làm gì chứ? Còn không bằng làm chuyện ân tình thì hơn... Tỷ nhìn xem, Tu La Chủ nhìn chằm chằm chiếc khuy măng sét trong tay tỷ, đều đã sắp tức muốn chết rồi!" Bắc Đẩu yếu ớt lên tiếng.
"Tôi mua về vứt vào sọt rác cho vui, không được sao?" Diệp Oản Oản trừng cậu ta.
Cơ hồ trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản dứt tiếng, nhiệt độ bên trong phòng yến hội, dường như hạ xuống vài lần.
Lúc này, một gã nhân viên khác cẩn thận từng li từng tí đem chiếc nhẫn Tu La Chủ dùng 100 triệu mua được, "Tu La Chủ đại nhân, nhẫn của ngài."
Diệp Oản Oản: "...!!!" Đệt! Nhẫn của tôi!! Đây là ràng là nhẫn của tôi mà…Hu hu!!