Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
Đối với điểm mà Bắc Đẩu chú ý, Thất Tinh đã hoàn toàn mất đi hứng thú muốn nói chuyện.
Diệp Oản Oản bám lấy đầu, nhìn hai gã đàn em ở bên cạnh mình, "Hai người các cậu, đang thì thầm cái gì đó?"
Trong khi nói chuyện, xe đã lái đến trước cửa phòng yến hội, Diệp Oản Oản sửa sang lại quần áo, cất bước xuống xe.
Vì một chút thể diện còn sót lại của Không Sợ Minh, Diệp Oản Oản cũng không mặc lễ phục, vẫn là bộ trang phục tương đối thả mình tự bay như thường lệ, coi như là giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng của một vị Minh chủ Không Sợ Minh như nàng.
Thất Tinh mắt thấy Diệp Oản Oản đã sắp sửa tiến vào, vội vàng tiến lên một bước, ngăn ở trước mặt của Diệp Oản Oản, "Phong tỷ, chờ một chút..."
"Sao vậy?" Diệp Oản Oản quay đầu nhìn về phía Thất Tinh với một con mắt đầy nghi vấn.
"Phong tỷ, loại sự kiện này, không thích hợp để chúng ta tham gia. Đệ cho là..."
Không đợi Thất Tinh nói xong, tầm mắt của Diệp Oản Oản đột nhiên vượt qua hắn, nhìn chằm chằm phía sau lưng của cậu ta.
"Phong tỷ?"
Sự chú ý của Diệp Oản Oản dường như đã hoàn toàn bị một thứ gì đó sau lưng Thất Tinh hấp dẫn, nghe vậy đưa tay ra, trực tiếp đẩy Thất Tinh sang một bên, ngay sau đó khóe miệng vẽ nên một đường cong, tâm tình tương đối vui vẻ, hướng về phía bên kia, cất tiếng, "Hi, Tu La Chủ đại nhân, đã lâu không gặp à nha!"
Thất Tinh: "..."
Trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản dứt tiếng, cả người Thất Tinh đều cứng đờ, ngay sau đó cậu ta liền xoay người về phía sau. Một giây kế tiếp, Thất Tinh liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen đậu sát ở cửa phòng yến hội. Tu La Chủ cả người giống như một khối băng ở Bắc Cực, mặt không cảm xúc, đứng sững người ở nơi đó, bên cạnh là một gã tùy tùng tướng mạo bình thường, và gã hộ vệ Khương Viêm.
Thất Tinh cũng không biết có phải là do ảo giác của mình hay không, mà có vẻ trong nháy mắt khi Tu La Chủ nhìn thấy Minh chủ nhà mình, cả người hắn phảng phất như hóa thành một tảng băng, trong nháy mắt nổ tung, làm đóng băng cả bầu không khí chung quanh.
Thành phần “thanh niên chậm tiến” như Bắc Đẩu cũng đều theo bản năng mà run lên, "Híc, tại sao tôi có cảm giác khi Tu La Chủ nhìn thấy Minh chủ chúng ta, lại có chút... có chút tức giận..."
Bất quá cũng khó trách, bất kỳ mỹ nhân nào bị dê xồm dây dưa trêu ghẹo, đương nhiên cũng đều sẽ phẫn nộ bất mãn.
Nhưng “người trong cuộc” Diệp Oản Oản lại cứ như thể không hề cảm nhận được một chút nào, lại còn cười híp mắt, tiếp tục chào hỏi, "Ui chao, đại nhân à, sắc mặt của ngài làm sao lại có vẻ không được tốt cho lắm? Có ai chọc ngài sao?"
Đối diện, gương mặt hàn băng vạn năm không thay đổi kia như xuất hiện từng khe nứt, cứ như thể một giây kế tiếp sẽ mất đi khống chế, con ngươi lạnh giá kia, vậy mà lại đang toát ra ánh lửa.
"Cô..." Nam nhân cơ hồ là cắn răng nói ra một chữ này, sau đó dùng một lực tự kiềm chế cực lớn, rốt cục cũng ổn định lại được tâm tình của mình, không để cho mình theo bản năng…lao lên cắn chết cái cô nàng hứa lèo nọ. Thoắt cái mà đã xuất hiện ở Độc Lập Châu, xuất hiện ở trước mặt mình.
"Tôi nhổ vào, Diệp Oản Oản... Cô ta... Cô ta…làm sao lại trở về Độc Lập Châu rồi..." Một bên, Lâm Khuyết trố mắt nghẹn họng, oán thầm trong lòng.
Về phần Khương Viêm, một cách tự động hiểu rằng thái độ của chủ thượng nhà mình là chán ghét Diệp Oản Oản, mặt lạnh lùng tiến lên một bước, ngăn Diệp Oản Oản lại, "Bạch Minh chủ, xin tự trọng!"
Lâm Khuyết quả thực không nhịn được, khẽ thấp giọng ói hỏng bét bên tai Tư Dạ Hàn, "Mịa nó! Thực sự là... thà rằng tin trên đời này có quỷ, cũng không nên tin cái miệng của cô nàng Diệp Oản Oản này! Quả thật là lừa đảo mà! Một bên vừa mới đồng ý hứa hẹn trong điện thoại với anh, nháy mắt một cái đã xuất hiện ở trước mặt anh rồi! Khi còn bé, mẹ tôi nói cho tôi biết, phụ nữ càng xinh đẹp, lời họ nói lại càng không nên tin! Quả nhiên là sự thật, chậc chậc chậc..."
Vạn vạn không ngờ tới, Cửu ca lại cũng có một ngày tính sai.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thậm chí ngay cả mỹ nhân kế đều vô dụng rồi hả?