Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.com
---
Một câu nói không mang theo một chút tâm tư cảm xúc gì truyền đến, đám cao tầng Tư gia và Tần Nhược Hi đều sửng sốt.
Một giây kế tiếp, từ ngoài cửa Tư gia, hơn chục vị nam tử được huấn luyện chuyên nghiệp, mặc áo bó sát người tràn vào.
Phía trước nhất, một người đàn ông chậm rãi bước từng bước, ánh mắt lãnh đạm đảo qua toàn trường, trên người là một thân âu phục màu đen, cứ như thể là một vị vua của màn đêm vậy.
Thần sắc có vẻ vĩnh viễn cũng sẽ không có chút rung động nào kia, khiến cho đám người Tư gia cắn răng nghiến lợi…
Hàn quang trong mắt Tần Nhược Hi lóe lên. Người đàn ông này, hắn ta lại trở về rồi...
"Tư Dạ Hàn..."
Hứa Dịch sau khi nhìn thấy Tư Dạ Hàn lộ diện, mặt đầy kích động. Cửu gia mất tích mấy tháng, rốt cuộc một lần nữa trở về lại Tư gia... Hắn biết ngay mà! Không có khả năng Cửu gia sẽ xảy ra chuyện!
...
Trong giờ phút này, một vị Ám Vệ Tư gia, nhanh chóng đi tới bên người đội trưởng đội Ám Vệ, nói gì đó.
Nghe tiếng, sắc mặt đội trưởng Ám Vệ Tư gia khẽ biến, vội vàng đi tới bên cạnh Thập Nhất, thấp giọng nói: "Eric tiên sinh, Tư Dạ Hàn đã phá tan mọi bố trí canh phòng của Tư gia rồi... Phần lớn chiến lực đều đã bị bọn họ bắt làm tù binh..."
Nghe đội trưởng Ám Vệ báo cáo, trong mắt của Thập Nhất hiện ra vẻ băng hàn.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản đứng tại chỗ quan sát Tư Dạ Hàn mấy lần, như có điều suy nghĩ. Trước đó không phải là Tư Dạ Hàn tự nói với mình, anh ta còn có một chút chuyện quan trọng cần xử lý, cần phải rời khỏi Hoa quốc hay sao? Làm sao vào lúc này... Tư Dạ Hàn lại đi tới Tư gia?
Thậm chí không cần suy nghĩ nhiều, nếu như Tư Dạ Hàn là Tu La Chủ mà nói, bốn phía chung quanh Tư gia, nhất định sẽ có vô số tai mắt. Nếu không, lúc mình xảy ra chuyện, Tư Dạ Hàn tuyệt đối không có khả năng sẽ ngay lập tức nhận được tin tức, càng thêm không có khả năng sẽ chạy tới Tư gia ở trong thời gian ngắn như vậy.
"A ha ha ha, ma lem, đã lâu không gặp nha, cô có khỏe không?" Một bên, Lâm Khuyết đi theo bên cạnh Tư Dạ Hàn, đi tới trước mặt Diệp Oản Oản, mở miệng cười nói với nàng.
"Con bà nó, ngươi con mịa nó có biết nói chuyện hay không? Gọi ai là ma lem đấy?" Bắc Đẩu trợn mắt nhìn chằm chằm Lâm Khuyết, lạnh giọng quát lên.
"Ặc..." Thần sắc Lâm Khuyết có chút lúng túng, chỉ có thể cười ha hả, lần nữa nói: "Cửu tẩu... Tôi sai rồi..."
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói gì, thanh âm lãnh đạm của Tư Dạ Hàn lại lần nữa vang lên: "Lâm Khuyết... Đưa bọn họ rời khỏi Tư gia."
"Cửu ca, tôi hiểu rồi."
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Tư Dạ Hàn, Lâm Khuyết nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Cửu tẩu, tôi dẫn các người rời đi trước, Chuyện của Tư gia, để cho Cửu ca xử lý đi!"
"Để cho chính Tư Dạ Hàn xử lý?" Lúc này, Diệp Oản Oản nhìn về phía Tư Dạ Hàn: "Tại sao?"
Nghe tiếng, ánh mắt Tư Dạ Hàn rơi vào trên người Diệp Oản Oản. Vẻ lạnh như băng kia biến mất không còn thấy đâu nữa, thay vào đó là một chút ôn nhu không thể nhận ra: "Không có quan hệ gì đến em, em không cần phải lội vào vũng nước đục này."
"Không có quan hệ gì đến tôi? Làm sao có thể như vậy chứ..." Diệp Oản Oản nhìn Tư Dạ Hàn, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy coi thường, nở một nụ cười đầy khó hiểu: "Tôi không phải là vợ của anh sao... Nếu như chúng ta đều đã kết hôn rồi, vậy thì chuyện của anh chính là chuyện của tôi! Giữa anh và tôi, có cái gì mà cần phải phân chia anh hay tôi?"
Trước đó Tư Dạ Hàn tự nói với nàng rằng, chính là bởi vì Tư Dạ Hàn và nàng đã kết hôn, nên mới dẫn đến Cổ tộc Tư Thị của Độc Lập Châu truy sát bọn họ. Dựa theo cách nói của Tư Dạ Hàn, hai người có quan hệ vợ chồng danh chính ngôn thuận, một cách hợp pháp. Nếu đã là vợ chồng, dĩ nhiên là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!
"Cái…cái quỷ gì vậy?"
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, Bắc Đẩu mặt đầy sợ hãi nhìn về phía Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn: "Con bà nó... Kết hôn rồi? Chuyện khi nào, làm sao đệ lại không biết?"